"Rốt cuộc thì em có cho tôi vị trí nhỏ nhoi nào trong trái tim của em không?"Hạo Thiên vuốt tóc nó ôn nhu hỏi."Đương nhiên là có...tôi quen anh đến nay cũng gần 5 năm,anh là người mà tôi quý nhất và cũng là người khiến tôi lo lắng không ít."Nó nói.
"Em khóc là vì lo lắng cho tôi?"Hạo Thiên hỏi.
Nó gật đầu,kiềm nén nước mắt.Cái tên ngốc này bao giờ mới khôn lên một chút,bao giờ mới cho nó khỏi lo lắng về anh đây??
"Tại sao lại thích tôi??Tại sao tôi phũ anh đã rất nhiều lần nhưng anh lại không từ bỏ?"Nó rời khỏi người Hạo Thiên hỏi.
"Tôi từng nói với em tôi là người có ơn phải trả có nợ phải đòi,em là người cứu tôi năm đó tôi mang ơn em nhưng cái ơn này khiến lòng tôi tự dưng lại cảm thấy vị trí của em dần chiếm hết trái tim tôi.Không hiểu tại sao từ đi trả ơn thành đi trả trái tim cho em luôn."Hạo Thiên gãi gãi đầu nói.
"Uôi...sến quá đi...tôi nổi hết cả da gà rồi!!"Nó bĩu môi nói.
"Haha...nói thật thì ngay cả tôi còn không biết tại sao lại yêu em nhiều đến thế...Chỉ biết là em rất là có sức hút khí chất của em toát ra khiến con người ta bị lôi cuốn vào mà không thể nào thoát ra nổi."Hạo Thiên nói.
"Mà thôi...từ nay hứa sẽ không ghét anh nữa....dù sao người thân của tôi không còn mấy ai...ba mẹ hiện đang ở Việt Nam chuẩn bị hôn lễ cho Hoàng Minh,Julia và Gia Lâm thì tôi không biết mấy về hai người họ nữa còn...Quốc Minh thì......"Nó trầm mặc khi nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-mau-lanh-va-tieu-thu-mau-nong/3236860/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.