Nó nhìn hắn,giọng điệu cứ như cả hai người xa lạ vậy.Nó cười nhạt nhìn hắn lòng đôi chút hơi nhoi nhói.
“Điều đó phụ thuộc vào cái đầu mà anh suy nghĩ...biết đâu tôi lại vừa nghĩ ra việc gì đó sao?”Nó nhìn hắn nhếch môi nói.
“Tôi cần ra ngoài....em muốn làm gì thì tùy em vậy!”Hắn nói rồi quay lưng đi.
Nó cười nhạt hắn đôi lúc thật tàn nhẫn nhưng thật tội nghiệp mà!
----------Tối----------
Nó vẫn ngồi trên xích đu đó,vẫn là chiếc váy mỏng và vẫn đang chờ hắn.Cổng lại mở ra nó lại nhìn về phía người đó không nháy mắt.Quốc Minh hắn dáng đi của hắn có vẻ hơi khập khểnh thì phải?Hắn là đánh nhau hay là do một lí do nào đó mới như vậy?
“Anh về rồi à?”Nó đứng dậy đi tới dìu hắn giọng ôn nhu nói.
Hắn hỏi bất ngờ nhìn nó.Gương mặt nó có chút ngây thơ nhỉ?Nhưng mà hắn lại cảm thấy “tởm” nó.
“Bỏ tôi ra!”Hắn tay cầm tay nó nắm chặt,ánh mắt hắn đáng sợ khiến “tim” đau nhói.
Nó buông tay hắn ra,hắn tặng nó cái ánh mắt khinh bỉ và lạnh lùng vô cùng rồi bước vào nhà.Nó đứng đó,ánh mắt có chút nào đó tràn đầy sự thất vọng.Bước vào nhà thấy hắn đang ngồi đó tay đang rót ly rượu vang đỏ,nó tiến lại gần hắn,hắn biết nó đang tới chỗ hắn nhưng hắn vẫn làm ngơ coi như không có chuyện gì xảy ra cả!
“Đừng uống rượu nữa được không?Anh say rồi!”Nó ôn nhu nói.
“Là gì của tôi mà có quyền quản?”Hắn nhìn nó giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Ờ...phải rồi!Tôi và anh...cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-mau-lanh-va-tieu-thu-mau-nong/3236847/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.