Nó sững người khi nghe được câu nói đó mặc dù rất nhỏ nhưng từng lời từng chữ nó đều nghe hết.Cảm xúc vỡ òa,nó vội quay lưng lại nhìn người phụ nữ kia...Cuối cùng cô ấy-mẹ của hắn cũng đã tỉnh!!"Cô đã tỉnh rồi à?"Nó cười nói.
Đáp trả lại nó là một nụ cười và một cái gật đầu từ mẹ hắn.Nó thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cháu rất nhiều!!Vì đã ở bên cạnh con trai ta!"Mẹ hắn cười nhìn nó.
"Dạ?À...vâng!"Mặc dù không hiểu rõ ý của câu nói mẹ hắn cho lắm nhưng nó vẫn "dạ..vâng" cho qua chuyện.
"Cháu là người đã đến thăm ta vào những lần trước?"Mẹ hắn hỏi.
"À...vâng!!Nhưng sao cô lại biết được?"Nó khó hiểu hỏi.
"Mặc dù tao bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu nhưng mọi chuyện xảy ra ở xung quanh ta,ta có thể nhận thức được!!"Mẹ hắn nói.
"Thì ra là vậy."Nó gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.
"Cảm ơn vì đã hiến máu cho ta."Mẹ hắn nói.
"Sao..sao..."Nó lắp bắp nói.
"Quốc Minh đã nói cho ta biết vào tối hôm qua!!Tay cháu bị thương à?"Mẹ hắn hỏi.
"Là vậy!!Cô đừng quan tâm quá nó cũng sắp hồi phục rồi ạ!!"Nó cười.
"Mong là thế!"Mẹ hắn cười nhẹ.
Nó ngồi xuống ghế cạnh mẹ hắn,lấy trái cây gọt cho mẹ hắn ăn.
"Cô này...cô bị bệnh gì thế ạ?"Nó hỏi.
"Bệnh của cô là một căn bệnh hiểm nghèo...bệnh này không có cách chữa trị chỉ có thể trông chờ vào thuốc giảm đường đi di căn của nó thôi!!"Mẹ hắn buồn nói.
"Bệnh hiểm nghèo không có thuốc hay cách chữa trị là bệnh hiếm hả cô?"Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-mau-lanh-va-tieu-thu-mau-nong/3236824/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.