Nếu hằng ngày là nó tỉnh lại trong mơ hồ thì hôm nay đến lượt hắn, cảm giác nắng ở ngoài cửa chiếu vào mắt, đầu thì đau như muốn nứt ra, khó chịu mở mắt ra thì làm hắn trợn mắt ngạc nhiên, cái biểu tình ngu ngốc này của hắn làm nó vốn đang trừng mắt tức giận nhìn hắn thì không nhịn được mà phải phì cười.
“Anh trợn gì mà trọn, mau bỏ tôi ra!”, tình cảnh bây giờ của nó thật vô cùng thê thảm, do cái tướng ngủ xấu xa của ai kia, một tay để nó gối đầu, tay còn lại ôm chặt eo nó, còn chân thì gác lên người nó, thật là vô vùng không chấp nhận được. Mà tối qua hắn uống say thế nên cả đêm thi thoảng lại huyên thuyên vài câu vào tai nó, thật là nó có xúc động muốn ném hắn từ trên này xuống, nhưng cuối cùng vẫn là không thoát được khỏi hắn nên cả đêm nằm chịu trận.
Có lẽ giọng nói của nó cuối cùng cũng đả động được đến bộ não thông thái, nhưng vẫn chưa đả động được cơ thể hắn “Sao anh lại ở đây?”, nói vậy thì nói nhưng hắn vẫn không thả nó ra, ngược lại còn đem mặt hướng đến cổ nó mà gục vào, biểm cảm trên mặt hắn chả giống như đang tò mò tại sao hắn ở đây, mà là làm sao để ăn đậu hũ của nó.
“Này, anh đừng có mà chơi trò mềm yếu với tôi, bỏ ra mau đi!”
“Cho ôm tí đi mà!”
“Không!!”, nó lúc này khó chịu giãy dụa ra nhưng hắn nhất quyết không chịu buông ra.
“Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-lanh-lung-va-tieu-thu-sieu-quay-dang-yeu/2470668/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.