Khuôn mặt nó đang vì bị hắn vây quanh mà chật vật thì sau khi nghe câu hỏi của hắn mà chợt nở nụ cười trào phúng: “Anh không thấy muộn rồi sao? Chán ghét, anh xứng đáng để tôi chán ghét sao?”
Hắn như kiểu biết trước nó sẽ trả lời như vậy thì cũng không tỏ vẻ gì lắm, nhưng sẽ không ai biết sâu trong thâm tâm hắn, nơi con tim đang ngự trị kia đau đến mức nghẹt thở.
“Em có hận anh không?”, phải, nếu nó có hận hắn thì chứng tỏ trong tim vẫn còn có hắn.
“Vì sao phải hận, anh có hận một người dưng bao giờ không?”
“Hahaha, tôi thật sự không biết tim em làm bằng gì đấy!” buông đôi tay đang giam giữ nó ra, hắn chợt nở nụ cười, chói lọi đến đau thương.
Nghe hắn nói câu này thì lần này nó thật sự nhịn không được cười lạnh một cái, bước đến túm lấy cổ áo hắn, ghé vào khuôn mặt điển trai kia mà phun một câu: “Tim tôi làm bằng đá, cũng sẽ không bạc tình bằng anh, nên nhớ, Lâm Yến Vy của trước kia chết rồi! Tôi, giờ là người có thể hạ gục anh bất cứ lúc nào đấy!” nói xong thì thả tay ra rồi ra sức phuổi tay như vừa chạm vào một thứ gì kinh tởm lắm vậy, xoay người một cái tiêu sái ra khỏi phòng. Để lại hắn với khuôn mặt không còn có thể hình dung được. đau khổ ư? Quá nhẹ để so sánh.
++++
“Môn Chủ”
Trong một cái động bằng đá nằm sâu dưới lòng đất, những người mặc đồ đen, mười người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-lanh-lung-va-tieu-thu-sieu-quay-dang-yeu/2470659/chuong-137.html