Đợi đến lúc hắn đã hong khô tóc chuẩn bị lên giường ngủ thì mới nhớ đến nó vẫn chưa đi ngủ.......
Hắn quay đầu về hướng cái bàn thì thấy nó vẫn.....Mắt trừng to và cả người đang "đơ tơ mơ".
Hắn liền có ý tốt buông tha cái giường mà bước xuống rồi đi về phía nó......
-Em không định đi ngủ sao?
Im lặng
-Em định ngồi thế này suốt đêm sao?-hắn thấy nó không có động tĩnh đành phải gia tăng âm lượng.
Cũng may là lần này nó có tác dụnh.Không chắc hắn phải đập vào đầu nó quá.
-Hả..a-nó chợt giật mình mặt ngu ngu mà nhìn về phía hắn.
Nhìn cái bộ dạng không hiểu cái gì của nó hắn đành phải nuốt nước bọt nín xuống cục tức mà phun lại một lần nữa.
-Em không đi ngủ sao?
Nghe hắn hỏi nó chợt theo bản năng trả lời
-Sao lại không?
-Thế sao giờ này còn ngồi ở đây?
Suy nghĩ một chút nó lấy lại tinh thần.Cong môi mà phản bác....
-Chắc tôi phải nhắc lại cho anh nhớ là ai đem tôi ra đây chứ nhỉ?Dương đại thiếu!
-Vậy vài phút trước ai ngồi đây ăn đến sạch bóng cả dĩa mì vậy nhỉ?Lâm tiểuthư-hắn bất chợt đem mặt gần mặt nó xong học cái kiểu giọng của nó mànhếch môi đáp lại.
Xong còn cố ý nhìn lên cái dĩa trống trơn trên bàn như là nói đó là chứng cứ.
Nó thì không ngờ hắn lại cúi xuống vậy....
Bất chợt bị khoảng cách gần như thế này làm cho đỏ mặt.Nhưng sợ hắn phát hiện thì vẫn giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-lanh-lung-va-tieu-thu-sieu-quay-dang-yeu/2470589/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.