giờ thì đôi mày kia cau lại như sát gần nhau. lại là cô ?ai cho cô ngồi đây? mau cút ra khỏi chỗ của tôi mau- hắn lạnh lùng nóinãy đã sắn ức chế..h hắn còn ns v, nó tức quá nói : " ơ! cô cho tôi ngỗi chỗ này, tôi ngồi, liên can gì đến anh, chỗ này của anh chắc, bộ anh đóng đinh cắm cọc ghi tên anh ở đây rồi hả? " nó tỏ vẻ ngây thơ vô số tội mak trả lời hắn
- - tôi nói đây là bàn của tôi thì nó là của tôi. cô không mau cút ra thì đừng có trách - hắn gầm gừ
- anh có phải thiểu năng k v? tôi nói anh không hiểu hả? đây là chỗ của tôi tôi có quyền ngồi, chỗ của anh ở đó, yên tâm tôi k nhỏ nhen như anh đâu.kkkk
- cô dám nói ai thiểu năng? ai đầu heo hả?
- tôi nói anh đó đại thiếu gia kiêu ngạo ơi!!! chắc tai của cậu cũng k bị lủng đâu nhỉ ? :v
- cô được lắm, hôm nay tôi không dạy cho cô thế nào là lễ độ thì tên của Trương Thế Kiệt này sẽ viết ngược lại
nó thấy tình thế bi quan quá, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, nó chạy vụt đi, không quên quay đầu lại lè lưỡi hắn
hắn lúc này khỏi đầu xịt lên đen ngòm cả một vùng trời, đôi mắt lạnh nhìn bóng dáng nho nhỏ đang chạy đi, hắn gầm gừ : tôi k tha cho cô đâu Lâm Hoài Ngọc. nói rồi hắn chạy vụt đi
trong lớp tiếng xì xào to nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kieu-ngao-va-nang-lem/2905336/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.