Có một con hồ ly to bự, Tề Thiên Dương nghĩ nếu như không phải có Sở Hàn Phi thường xuyên tỏ ra lạnh lùng, thì cuộc đời này của cậu đã hoàn mỹ rồi.
Xe ngựa rất lớn, ngựa Huyền Phong không cần người đánh xe, đặt thanh niên tóc trắng ra phía sau, vẫn còn dư nhiều chỗ, Tề Thiên Dương nằm vuốt hồ ly rồi ăn vặt, Sở Hàn Phi ngồi một bên yên lặng lau kiếm, thường thường tỏa ra chút khí lạnh, hồ ly rùng rùng mình, lại chui sâu vào lòng Tề Thiên Dương.
Mặt Sở Hàn Phi đen lại.
Đùa giỡn đùa giỡn đã đi qua mấy đảo nhỏ, hết bốn năm ngày, thanh niên tóc trắng kia mới chậm chạp tỉnh lại, tỉnh xong cũng không nói câu nào, nhìn Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi một cái, rồi nhắm mắt.
Tề Thiên Dương nhẹ nhàng đá hắn một cái: “Đừng có giả chết, ta biết vết thương trên người ngươi đã sắp khỏi hoàn toàn, kể nghe xem, là đắc tội với người ta hay tự mình làm điều phi pháp?”
Thanh niên tóc trắng nâng mi: “Không liên quan tới các người, đợi lát nữa ta sẽ đi.”
Tu vi của thanh niên này đại khái cũng ngang ngửa Sở Hàn Phi, phiền phức hắn gặp phải, ngẫm lại chắc cũng không nhỏ rồi.
Tề Thiên Dương ở trong xe ngựa đã lâu, cả người uể oải, nhíu mày: “Chúng ta cứu ngươi một mạng từ trên biển, dù không lấy thân báo đáp, cũng không nói một câu báo đáp, làm bộ một chút?”
Thanh niên tóc trắng hít sâu một hơi, “Ta còn thù lớn chưa trả, lúc trước có lưu lại một bí cảnh truyền thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922940/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.