Chương trước
Chương sau
Thấy Tề Thiên Dương không truy hỏi chuyện kiếm nô nữa, trong lòng Sở Hàn Phi cũng thở phào một hơi, trên thực tế tác dụng của kiếm nô không chỉ có thế.
Vì thể xác và tinh thần của kiếm nô đều hoàn toàn thuộc về chủ nhân, cũng tương đương làm vật phụ thuộc của chủ nhân, con cháu đời sau của bọn họ đa phần bị bồi dưỡng thành người theo hầu gia chủ, mà nữ tử phần lớn là thị thiếp lô đỉnh. Điều này là do một khi đã lập lời thề với thiên đạo kết làm đạo lữ, ắt có thiên đạo chứng giám lời thề, nếu còn cùng người khác hoan hảo, lúc đầu không sao, tu hành lâu sẽ xuất hiện càng nhiều vấn đề, nghiêm trọng hơn, sau khi kết đạo lữ nếu còn có nhiều thê thiếp, thì coi như cách cái chết không còn xa nữa, mà đời sau của kiếm nô, thì không xuất hiện vấn đề này, chỗ này cũng là một lỗ hổng của thiên đạo.
Nếu không phải con nối dòng của kiếm nô cùng chủ nhân bị hạn chế xuất thân trưởng-thứ nghiêm trọng, gần như không có thiên kiêu xuất hiện, đa số đều có thiên phú tu tiên thấp, sống không qua tuổi thành niên, thì không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện ái thiếp giết thê nữa.
Tề gia ra sao hắn không biết, nhưng lấy hiểu biết lúc trước của hắn mà nói, chuyện như vậy ở nhiều thế gia đã nhìn mãi thành quen, hắn tuy đã kết thành đạo lữ với Thiên Dương, nhưng dẫu sao cũng là chuyện ngoài ý muốn, nếu Thiên Dương có hứng thú với kiếm nô… Những chuyện có tính uy hiếp này, y vẫn nên biết càng ít càng tốt.
Sở Hàn Phi không biết một điều, Tề gia tuy rằng bề thế lâu năm, cấp bậc yêu nghiệt trong tộc càng ngày càng nhiều, thế nhưng, loại sinh vật kiếm nô này đúng là không nằm trong từ điển của người nhà họ Tề. Trong đó có rất nhiều nguyên nhân, điều quan trọng nhất là do thiên tư bọn họ quá cao, tổng cộng cả đời chỉ cần mấy trăm năm, sau đó thì phi thăng, bận tu hành du lịch học hỏi, từ Luyện Khí một đường tu đến Độ Kiếp, nếu bàn thực chiến thì người ra cũng trực tiếp đánh nhau với ma tu, không có nhiều thời gian đi kết thù với người khác, hẹn quyết đấu rồi lên đài luận võ, toàn bộ lễ nghi làm đủ, đánh người ta đến van xin, sau cùng thu kiếm chừa lại cái mạng rồi dốc lòng bồi dưỡng kiếm nô? Thông thường nếu đến bước này, lão tổ tông nhà họ Tề người ta đều trực tiếp giết luôn cho xong việc.
Bàn về chủ đề kiếm nô, Tề Thiên Dương không hề cảm thấy hứng thú, chẳng bao lâu, đã đến một tòa thành nhỏ xem như yên tĩnh, cũng sắp tới biển Bắc Minh rồi.
Đội đông người lúc trước đã tới biển Bắc Minh, Tề Thiên Dương lười đuổi theo, nói ra thì bọn họ cũng không cần đến làm con rể, không cần quá vội vàng. Thật ra, dù đảo chủ đảo Vân Lam Tông này không phải hậu đại của kiếm nô, xuất thân trong sạch đi chăng nữa, cũng không đủ mặt mũi để đệ tử ngũ đại thế gia phải đi tranh giành con gái nhà bọn họ, lần này Vân Lam Tông phát thiệp rộng rãi, quả thực có hơi khó coi, nếu không phải có truyền thừa của Sương Hàn kiếm tôn mời gọi, kỳ thật cũng chả có mấy người chịu phối hợp.
Tiện thể nói qua một chút bố cục thượng giới, lúc đầu đã nói qua, thượng giới có bốn thế lực lớn, Côn Lôn tiên tông, Linh Đài Tự, Ngự Kiếm Môn, Ngũ Thành Minh, trong đó Ngũ Thành Minh là chỗ để tu sĩ kỳ Độ Kiếp của ngũ đại thế gia bế quan trước khi phi thăng, phiền não của thế tục này không thể dao động bọn họ nữa, Ngũ Thành Minh quanh năm không xuất thế, cơ bản có thể bỏ qua luôn. Ngoại trừ mấy nhà có thế lực ra, còn một vài tông môn tầng trung, ví dụ như Vô Cực Tông, Tuyết Cốc, Tử Y Giáo, vân vân,… đều là bá chủ một phương, còn những tông môn loại nhỏ như phái Thừa Phong, Huyết Quyền Môn, chỉ có thể miễn cưỡng tính là thế lực hạng ba, mà đảo nhỏ Vân Lam Tông này có địa vị không khác Huyết Quyền Môn là mấy.
Thử nghĩ mà xem, bạn thân là đệ tử môn phái lớn, phía sau có gia tộc hùng mạnh chống lưng, là “đại gia” siêu cấp trong Tu Chân giới, lúc này một lão địa chủ muốn gả con gái, trước tiên không bàn về chất lượng, người ta gửi cho bạn một cái thiệp mời, không phải mời riêng mình bạn, gần như trẻ tuổi thông minh đẹp trai đều mời, muốn bạn tới tham gia cạnh tranh, mặt mũi này có phải quá lớn rồi không?
Không chừng là người ta thật sự chỉ là không gánh nổi truyền thừa mới cho mọi người chút mặt mùi, đảo Vân Lam Tông không có ai à? Bản thân họ không muốn? Mọi người đều có lòng tham, chỉ khi có mưu đồ lớn mới buông tha lợi ích trước mắt, mà câu “thanh niên dưới một trăm tuổi” kia đã chỉ rõ ý đồ của đảo chủ Vân Lam Tông, đây là một cuộc giao dịch, đề giá công khai, người mua nguyện cắn câu.
Nói thật ra nếu không phải muốn lấy lại đồ của Sở Hàn Phi từ tay những người đó, lần này Tề Thiên Dương đã không muốn đi, cậu còn không hiểu thể chất đào hoa của Sở Hàn Phi sao? Hắn đúng là chớp mắt một cái cũng kèm theo lưỡi câu, quyến rũ một người lại một người, lại toàn những mối đào hoa héo úa, chí ít trước mắt cậu chẳng thấy một ai vừa mắt cả.
Trong từ điển của Tề Thiên Dương kỳ thật không có chuyện ưu tiên phụ nữ, phong độ thân sĩ, trong suy nghĩ của cậu, con trai con gái đều là người, không có ai cao quý hơn ai, bình thường một số chuyện không tiện cần nhường thì vẫn nhường, dù gì cũng có khác biệt thể chất. Thế nhưng chuyện yêu cầu cậu vì đối phương là nữ mà mọi chuyện đều phải nhường, xin lỗi, làm không được. Với cậu thì, cùng chung sống với nhau, thứ nhất phải thuận mắt, tựa như Quý Phong, người này luôn đem lại cho cậu cảm giác rất quang minh lỗi lạc, nhất là cũng không cổ hủ lắm, cậu cũng vui vẻ giao thiệp với y, đương nhiên loại đạt đến cảnh giới ngu ngốc đại thần như Lý Giao, ở chung cũng rất thoải mái.
Sở Hàn Phi hồn nhiên không biết mình bị oán thầm, trải ổ chăn, nhấc một góc lên, nói với Tề Thiên Dương: “Lên đây đi, hôm nay đi ngủ sớm, tối mai là đến kịp bách hoa hội biển Bắc Minh rồi.”
Lòng Tề Thiên Dương khó chịu, chui vào chăn xong vẫn quay lưng về phía Sở Hàn Phi.
Không biết lại làm gì chọc giận tiểu thiếu gia nhà mình, Sở Hàn Phi sờ sờ mũi, lập tức quyết định từ bỏ mặt mũi, nhích lại, trải qua quan sát mấy ngày nay hắn phát hiện nếu mình đến gần, tuy tiểu thiếu gia bày ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, nhưng không hề chống cự.
Nhiệt độ ấp áp liên tục truyền đến từ cơ thể phía sau, Tề Thiên Dương cứng đờ một hồi, mãi đến khi không khống chế được khát vọng nội tâm, bèn xoay người một cái lăn vào vòng tay của Sở Hàn Phi, vòng tay qua lưng ôm hắn, đem mặt vùi vào trong lồng ngực rắn chắc kia, thở phào một hơi.
Ông đây không bao giờ ngược đãi bản thân nữa! Ôn hương nhuyễn ngọc (?) trong tay, nên tận hưởng niềm vui trước mắt mới đúng chứ!
Một cái  đầu xù gác lên ngực, lòng Sở Hàn Phi lại mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Tề Thiên Dương: “Hồi nãy giận gì vậy?”
Ngươi còn dám hỏi!
Tề Thiên Dương thở phì phò ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa trợn tròn, “Bách hoa hội không phải tiệc kết thân sao? Ngươi vội vã đi làm cái gì? Sao nào, mê cái cô Vân đại tiểu thư kia rồi?”
Cậu hùng hổ túm cổ áo Sở Hàn Phi, một bộ hôm nay không giải thích cho ra lẽ thì đừng hòng đi ngủ.
Sở Hàn Phi sửng sốt, lập tức cảm thấy buồn cười, ánh mắt quanh năm lạnh nhạt lại trở nên dịu dàng đến lạ kỳ, lại giở giọng trêu chọc: “Thiếu gia ghen rồi?”
“Ngươi mới ghen! Cả nhà ngươi đều ghen! Ngươi, ngươi bây giờ là người của ta, nếu coi trọng kẻ khác, bản mặt này của thiếu gia biết vứt đi chỗ nào…” Mặt Tề Thiên Dương đỏ lựng lên, đúng, chính là như vậy, không sai!
Vẻ mặt Tề Thiên Dương không giấu được điều gì, lại thêm da mặt mỏng, Sở Hàn Phi hiểu rõ trong lòng, cũng không bức cậu, buồn cười ôm người thật chặt, giải thích cho cậu: “Bách hoa hội của biển Bắc Minh tuy rằng không khác tiệc kết thân là mấy, nhưng đối với những đôi chưa thành thân, là tình lữ giống như chúng ta…” Hắn khẽ giảm thanh âm xuống, thêm vài phần gợi cảm, “Đương nhiên đã có chỗ để chơi.”
Lỗ tai Tề Thiên Dương đỏ một hồi, mãi đến giờ mới hiểu ý nghĩa bách hoa hội là gì, không phải lễ tình nhân à? Chỉ là nam nữ chưa kết hôn thì có quá nhiều, cần một chỗ tụ tập để gặp gỡ, danh tiếng truyền xa, mới bị cho là tiệc kết thân, thật ra đám tình nhân có thể quang minh chính đại du ngoạn, chỉ cần bày tỏ rõ thân phận, sẽ không có ai tiến đến làm phiền.
Tề Thiên Dương đang cảm thấy thoải mái, tự dưng chợt tỉnh lại, hung hăng nện một cái vào ngực Sở Hàn Phi “Ai là tình lữ với ngươi chứ!”
Sở Hàn Phi cúi đầu cười, ngực rung động từng hồi, Tề Thiên Dương đột nhiên ngừng đánh, đem mặt dán lên ngực, một hồi sau, Sở Hàn Phi nhìn lại, phát hiện cậu đã ngủ.
Ngày kế, tiến vào biển Bắc Minh.
Biển Bắc Minh không phải là một vùng biển trơ trọi, mà do vô số đảo nhỏ cấu thành thế lực liên minh, nếu nghiêm túc mà tính, thế lực những đảo nhỏ này tạo thành có thể vượt qua rất nhiều tông môn tầng trung, nhưng do lòng người không thống nhất nên vẫn chưa có phát triển gì lớn, đảo Vân Lam Tông ở đây lại coi như nổi bật.
Biển Bắc Minh một cọng lông cũng không bay nổi, dù là Đại La kim tiên tới cũng phải ngồi thuyền, thuyền được đặc chế, có ba loại, một là loại tiếp khách vãng lai, tốc độ rất nhanh, một loại là thuyền lớn, giống như tàu thuyền cỡ lớn thường dùng để vận chuyển hàng hóa, còn một loại nữa dùng để du ngoạn ngắm cảnh, có thể chở năm sáu người, muốn vừa đi thuyền vừa tán gẫu làm thơ, kết bạn cùng chơi, đây là lựa chọn hàng đầu. Hiện nay phương pháp đóng thuyền chỉ có người biển Bắc Minh biết, có thể nổi trên biển cũng chỉ có thuyền cây mộc hương thấp kém này, có người bảo chỉ cần bên trên quét một lớp sơn thôi cũng bị chìm xuống.
Tề Thiên Dương không chỉ say tàu, ngửi thấy mùi thôi cũng muốn ngất đi, ngồi trên thuyền tiếp khách, người bên trong rất nhiều, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, xem ra có không ít người thường, cậu cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, sau khi vào buồng nhỏ trên thuyền đã tự bày ra một cái kết giới cách ly, dựa vào Sở Hàn Phi ngủ.
Thuyền chèo rất bình ổn, chẳng bao lâu đã có người đến truyền lời, “Hai vị công tử, hai vị công tử? Đến Nhứ Phong đảo rồi!”
Nhứ Phong đảo là đích đến của bọn họ, ở cạnh ranh giới biển Bắc Minh, lại là đảo phụ cận giàu có nhất, buổi tối sẽ có bách hoa hội được tổ chức long trọng.
Tề Thiên Dương bị Sở Hàn Phi đánh thức, dụi dụi mắt, ngáp, “Tới rồi? Bao nhiêu linh thạch?”
Thuyền phu kia nhếch miệng nở nụ cười, “Không nhiều lắm, năm khối linh thạch thượng phẩm.”
Hắn vừa dứt lời, đoàn người ngồi tụm năm tụm ba trên thuyền đột nhiên xông tới, tu sĩ ở phía trước, người thường cũng ào ào móc ra vũ khí từ trong ngực, đi theo phía sau, đen kịt một mảnh, rất là dọa người.
Tề Thiên Dương ngáp xong một cái, mới kịp phản ứng lại, kỳ quái hỏi: “Các ngươi, muốn cướp hả?”
Đùa cái gì vậy! Đám người này già yếu, còn chưa đủ cho cậu chém một kiếm, không lẽ vì mấy tu sĩ này tu vi cao nhất chỉ mới Trúc Cơ, nên mới không có mắt nhìn ra bọn họ là tu sĩ cấp cao sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.