Chương trước
Chương sau
Trên đường trở về Tề Thiên Dương nghĩ mãi về câu nói của Trần Giang Niệm, theo lý mà nói, dù là đồng nhân văn thì đứa con tinh thần của cậu cũng không thể ngay lập tức từ hoàng đế tâm cơ biến thành thầy đồng được.
Trần Giang Niệm là nhân vật chính trong một quyển sách trước kia của cậu, truyện rất nổi tiếng, trước khi xuyên qua còn có người liên hệ với cậu muốn mua bản quyền làm game. Tiểu thuyết thuộc thể loại mất quyền lực, thuần cổ đại, không thần tiên ma quái, đại khái kể về một vị hoàng tử trong lãnh cũng không được sủng ái rồi từng bước trưởng thành trở thành hoàng đế xuất sắc nhất thiên cổ. Tĩnh Viễn tướng quân Triệu Cửu là tâm phúc đầu tiên của Trần Giang Niệm, sau khi Trần Giang Niệm vì hắn mà bị ám toán dẫn đến hôn mê, hắn tự trách, áp bức bản thân đến chết. Về sau, Trần Giang Niệm đăng cơ, không còn tự đắc tự mãn nữa, ban bố một loạt biện pháp cải cách, mãi đến năm thứ chín lên ngôi, mới chính thức nắm chắc triều đình trong tay.
Bản thân Trần Giang Niệm chính là một bug, đây chính là điều được nhiều độc giả comment nhất, nhưng không có nghĩa là y có thể bug gian lận lên đầu thằng cha y! Y thì biết cái gì? Gì mà ta cũng nên tỉnh chứ?
Lòng bàn tay bỗng truyền đến cơn đau, Tề Thiên Dương “a” một tiếng, thấy Sở Hàn Phi đang thay thuốc cho cậu, động tác chầm chậm cẩn thận, cũng mặc kệ hắn, thấy mọi người đều ở đây, cậu truyền âm nói với Sở Hàn Phi: “Sở Hàn Phi, ngươi thấy ta đang tỉnh hay đang mơ?”
Sở Hàn Phi sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ Tề Thiên Dương sẽ hỏi vấn đề như vậy, Tề Thiên Dương nhìn lại hắn, trong lòng bỗng dâng lên một luồng cảm xúc khó hiểu, cậu cũng không hiểu bản thân mình sao lại như thế, nói chung là một cảm giác rất kỳ quái.
“Tỉnh và mơ, có gì khác biệt?” Thanh âm Sở Hàn Phi đột nhiên truyền đến từ đáy lòng, Tề Thiên Dương hắn hắn đang dùng khế ước để liên hệ, cảm giác trong lòng càng thêm quái dị.
Sở Hàn Phi chậm rãi nói: “Ngươi muốn tỉnh thì tỉnh, muốn mơ thì mơ, ngươi tỉnh ta tỉnh cùng ngươi, ngươi mơ ta sẽ chờ ngươi, chỉ vậy mà thôi.”
“Nói chuyện lòng vòng, không hiểu ngươi đang nói gì hết…” Tề Thiên Dương ngớ người, thì thầm một câu, phát hiện lòng bàn tay đang rất đau, thuốc nọ hình như có tác dụng giảm đau, sau khi thoa lại càng ngày càng đau, ngẫm lại tự dưng sực hiểu ra, thân là một hoàng đế cổ đại chân chính, Trần Giang Niệm sao có thể xuất ra được thủ đoạn công kích có thể gây tổn thương đến người tu chân như vậy được, mẹ nó kim quang kia của y là long khí hộ thân!
Đúng, không sai, trong phó bản tam sinh tam thế Thủy Hoàng Lý Giao kia, cả một con người cao lớn còn bị hại đến da hư thịt thối, gân cốt hóa thành nước, kim đan tan biến thành một luồng khói xanh. Biết đâu cái tên thích khách phát ra tiếng kêu thảm thiết đêm hôm đó không phải bị cái liếc mắt của Trần Giang Niệm dọa chạy, mà là thích khách mang theo ác ý liếc nhìn Trần Giang Niệm, rồi bị long khí tiêu diệt.
Giờ này khắc này, nhìn lòng bàn tay hơi cháy xém, tâm tình Tề Thiên Dương rất phức tạp, nói ra thì giông với tình tiết “Ôi, hôm nay ta bị con trai đánh bị thương, sau đó phát hiện nó đã nhẹ tay lắm rồi.” và cả “Tránh được một kiếp dưới tay con trai, cảm thấy mặt mũi mất sạch hết rồi.”
Nhìn Tề Thiên Dương lại lâm vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên, Sở Hàn Phi thở dài một hơi, điều chỉnh vị trí một chút, để cậu ngồi được thoải mái hơn.
Trên đường về không ai nói ai câu nào, tuy không có nhiều giao tình với Dương Lân, nhưng cũng là đồng bạn đồng hành nhiều ngày, lòng mọi người đều không dễ chịu, Tề Thiên Dương tuy rằng như đi vào cõi thần tiên, cũng nhớ rõ phải cúi đầu, cố gắng không cư xử khác người, tuy rằng cậu cũng không hiểu tại sao phải cúi đầu mới bày tỏ được tâm trạng đau thương, mỗi người cứ đi mà đá con yêu vật kia một đá chả phải hay hơn sao?
Nói đến yêu vật, có lẽ hắc xà bị áp chế đẳng cấp, bị nhốt trong góc xe ngựa không bao lâu, hắn đã dần dần khôi phục hình người, vẫn là bộ dạng của Dương Lân, đại khái cũng có thể mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn trầm mặc, thế cũng tốt, không thì kích thích đến mọi người rất dễ bị xúm lại đập cho một trận.
Lộ trình đi được hơn nửa, bão cát ngoài gian nhỏ đi rất nhiều, người bên trong có thể nghe rõ ràng, Quý Phong nói: “Chuyện lần này đều là lỗi của ta, do trước đó ta không…” hắn còn chưa dứt tiếng, giọng đã khô khốc không thể thốt thành lời.
Dường Kỳ trầm mặc một hồi, giọng khàn khàn: “Không phải đâu, sư huynh nói không thể tách đoàn, hôm qua nhị lang cố ý bỏ ta lại, về sau… Không phải lỗi của đại sư huynh.”
Dáng vẻ của hắn đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, chí ít nhìn yêu vật mang bóng dáng Dương Lân trong góc xe, cũng không phản ứng nhiều, nhưng mà Tề Thiên Dương lại nghĩ có phản ứng mới là chuyện tốt, cứ ngơ ngơ ngác ngác cứng đơ một chỗ như vậy, càng làm cho người ta lo lắng hơn, tuy thời gian ở chung với huynh đệ Dương gia không nhiều, nhưng cũng coi như có chút giao tình, cậu có lòng muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết nên nói cái gì, dừng một chút, chỉ vào yêu vật đang bị trói: “Đợi sau khi trở về, giao yêu vật này cho sư huynh xử trí nha?”
Dương Kỳ khẽ gật đầu.
Lúc này Dương Thiến Thiến do dự nói: “Hắn… thật sự đã chết rồi sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, Dương Thiến Thiến gãi gãi đầu, lời ra khỏi miệng cũng trôi chảy hơn nhiều, “Nếu như là đêm qua mới bị tráo đổi, mãi đến hôm nay trong chúng ta cũng không có ai nhìn ra kẽ hở của hắn, không phải quá kỳ quái rồi sao?”
Nàng còn có lời chưa nói ra, gia học uyên thâm, nàng biết rất nhiều người bị hạ thuật khôi lỗi bình thường không có cảm giác gì, chỉ tại thời khắc mấu chốt mới có thể kích phát rồi bị khống chế, người như vậy không thể tính là chết, vì thần hồn của hắn vẫn con đó, chẳng qua là bị vây khốn thôi.
Hình như hưởng ứng lời nàng, đôi mắt đang cụp lại của yêu vật chợt động, một giọt lệ rơi ra.
Tề Thiên Dương được nhắc thì bừng tỉnh, cậu nhớ hình như mình có pháp bảo có thể kiểm tra thần hồn, vội tìm túi đựng đồ, lục lọi mọi thứ bên trong.
Rất nhanh, cậu cầm ra một phiến ngọc lớn cỡ bàn tay, Dương Thiến Thiến khẽ thốt lên: “Hồn ngọc chi tinh?” mẹ ơi thứ đồ chơi này nàng từng thấy rồi, nhưng chưa từng thấy miếng lớn như vậy đâu!
Tề Thiên Dương vội giải thích một chút công dụng của Hồn ngọc chi tinh, đưa tay đem miếng ngọc áp lên trán yêu vật, thấy Dương Thiến Thiên lệ rơi đầy mặt, còn vẻ mặt Trương Tự thì vô cùng tức tối.
Dương Thiến Thiến: Hu hu hu, miếng Hồn ngọc chi tinh to như thế! Như mà ai tới nói cho ta biết đi, từ lúc nào mà công dụng của Hồn ngọc chi tinh lại dùng để kiểm tra thần hồn vậy?
Trương Tự: Sư phụ nói, chờ khi nào ta tìm được Hồn ngọc chi tinh rồi hãy đến cầu hôn, thế là xuất hiện vấn đề, ai có kỹ thuật kiếm đồ giỏi?
Tề Thiên Dương hồn nhiên chẳng biết mình đã thành đối tượng giết người cướp đồ của Trương Tự, cậu vận đủ linh lực truyền vào miếng ngọc, không lâu sau đã có kết quả, một mặt ngọc kề lên trán yêu vật đã biến thành hai màu một đỏ một đen, màu đỏ yếu thế, co lại thành một vòng tròn nhỏ, màu đen mạnh, gần như chiếm cả miếng ngọc.
Kết quả rõ ràng, Dương Lân còn sống, chỉ là bị khống chế thôi, nói đúng hơn là, hắn vẫn đang bị đoạt xá, thần hồn chưa diệt.
Kỳ thực đây cũng là may mắn của Dương Lân, Trần Giang Niệm vừa đăng cơ làm vua, thần hồn cường đại, nhưng long khí lại không mạnh, chưa đến độ “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết” như Thủy Hoàng Lý Giao, ăn hắn cũng không khác gì ăn tiên đan. Ban đầu yêu vật kia chỉ muốn trà trộn vào phủ tướng quân của Trần Giang Niệm, mục tiêu chính là Trần Giang Niệm, để tránh bị kết giới bài xích, hắn không thể làm gì khác hơn là chừa lại mạng cho Dương Lân, đợi đến khi vào phủ tướng quân, hắn chỉ một lòng nghĩ đến thần hồn đế vương của Trần Giang Niệm, đương nhiên chướng mắt kẻ tu chân như Dương Lân.
Mọi người đều kinh ngạc, Dương Kỳ kích động đến độ nhào tới, may nhờ có Quý Phong ngăn hắn lại.
Vì tấm lưới luyện hóa từ niêm dịch có tác dụng áp chế yêu vật, nên Dương Lân cũng không bị đoạt xá nhanh như vậy, trước cứ đem yêu vật đuổi ra là được, nhưng điều này lại là nan đề của mọi người.
Ngự Kiếm môn là môn phái kiếm tu, đem so với môn phái khác thì giống như là đại học Thanh Hoa và Lam Tường (*) vậy, tuy ra tay thực lực cao hơn người ta rất nhiều, còn luận thuật phát và bùa chú gì gì đó, cũng bị người ta bỏ xa một con phố chỉ biết hít khói mà thôi.
“Bộ dạng y như vậy, chắc là không kiên trì được lâu đâu.” Trương Tự tiến lên, nhìn vào mắt yêu vật kia, kiềm nén bản thân không được liếc sang khối Hồn ngọc chi tinh bự chảng kia, “Trở về Ngự Kiếm môn cũng phải đến môn phái khác xin giúp đỡ, đi qua đi lại, mạng cũng không còn nữa.”
Lời này như một chậu nước lạnh tạt vào lòng mọi người.
Một lúc lâu sau, Quý Phong thở dài một hơi: “Ta có người quen ở Linh Đài tự, các ngươi trở về báo cáo, ta dẫn hắn lên Linh Đài tự.”
Mọi người nghe xong đều mừng rõ, phật môn công nhận là có nghiên cứu về thần hồn nhiều nhất, huống chi là Linh Đài tự đại tông đệ nhất phật môn, nếu Quý Phong nói có người quen, nhất định không phải nhân vật nhỏ bé gì, Dương Lân được cứu rồi!
Phía sau Tề Thiên Dương chợt lạnh, cậu chưa quên Linh Đài tự đâu, mẹ nó một môn phái tuyệt thế chỉ nhận thuần nguyên linh thể! Thuần nguyên linh thể á!
Tuy cậu đã “cong” rồi, nhưng vì thế mà chơi cả đại sư gì đó thì đúng là mất hết liêm sỉ mà!
Ngay lúc Tề Thiên Dương thầm cảm thấy may mắn vì Quý Phong bảo là “Ta dẫn hắn lên Linh Đài tự” chứ không phải “Mọi người cùng đi Linh Đài tự”, Quý Phong đột nhiên quay mặt về phía cậu, trên khuôn mặt chính khí nghiêm nghị đoan chính đẹp trai chính là biểu tình tỏ vẻ, “Chỉ là phải phiền tiểu sư đệ đi cùng ta một chuyến.”
Tề Thiên Dương: “…”
Quý Phong còn tốt bụng giải thích: “Yêu vật này rất cổ quái, chỉ có pháp bảo của sư đệ có thể chế ngự hắn, tuy nói pháp bảo rời khỏi tiểu sư đệ vẫn dùng được, nhưng tới tới lui lui tiêu hao quá nhiều linh lực, nếu bình thường cũng không sao, xem như rèn luyện, nhưng tiểu sư đệ mới lên nguyên anh, tiêu hao như vậy sẽ hại đến căn cơ.”
Tề Thiên Dương mắt ngấn lệ, gật đầu, nhận được ánh mắt cảm kích của đám người Dương Kỳ.
Tề Thiên Dương đi, Sở Hàn Phi tự nhiên cũng muốn đi, cuối cùng mọi người chia làm hai hướng, Quý Phong, Tề Thiên Dương, Sở Hàn Phi ba người mang yêu vật lên Linh Đài tự, Dương Kỳ, Đỗ Song, Phương Linh và Trương Tự, Dương Thiến Thiến quay về tông môn báo cáo, ban đầu Dương Kỳ cũng muốn đi Linh Đài tự, như sợ hắn quan tâm sẽ loạn, Quý Phong không cho hắn đi.
Trước truyền tống trận, mọi người chia làm hai hướng rồi tự động rời khỏi.
Đã biết chuyện trong thân thể này còn có một nửa là sư đệ nhà mình, thái độ của Quý Phong với nó cũng tốt hơn rất nhiều, thấy thời tiết tốt, còn quyết định mang theo nó ra ngoài phơi nắng. Sau khi đuổi luôn Sở Hàn phi ra ngoài, Tề Thiên Dương chiếm được toàn bộ xe ngựa, muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm liền nằm, nhưng cậu không có chút hài lòng nào.
Cậu thực sự không muốn đi Linh Đài tự a a a a a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.