Chương trước
Chương sau
Ra khỏi thang trời, giương mắt nhìn quanh, bốn bề vắng vẻ, điều này làm Tề Thiên Dương rất bất ngờ, cậu còn tưởng rằng sẽ gặp được Tề Thần Hiên hay là người nào khác nữa chứ, nhưng đường đúng là con đường lúc cậu đến, từ xa có thể nhìn thấy cảnh vật lúc cậu tiến vào thang trời này.
Mắt thấy Sở Hàn Phi cùng đàn em mới thu của hắn đuổi theo sau, Tề Thiên Dương cũng mặc kệ bọn họ, đưa tay gọi một tờ linh phù ra, truyền tin cho Tề Thần Hiên, nói cậu nhát gan cũng được, bảo cậu khiếp nhược cũng chả sao, dù gì cậu cũng không dám đơn thương độc mã đi tìm Vân Chân tôn chủ, cho dù có thu nhận được hắc xà Thạch Nham thực lực không thua tu sĩ Đại Thừa cũng như nhau cả thôi. Ai mà biết quan hệ giữa họ là thế nào chứ? Chẳng may hắc xà gặp được bạn bè, chỉ số thông minh sụt giảm, quay đầu lại giúp Vân Chân tôn chủ làm thịt họ thì phải làm sao đây? Nếu như nó đã quyết tâm ra tay, cái đạo thần hồn bọn họ nắm trong tay dùng cái rắm ấy! Chưa kịp làm gì người đã ngủm rồi được không!
Sở Hàn Phi tỏ vẻ đã hiểu, hắc xà Thạch Nham liên tục phụ hoạ, cứ như đầu gật nhiều hơn một chút thì điều đó sẽ trở thành chân lý không bằng.
Bùa Tề Thiên Dương phát đi chẳng bao lâu, bóng dáng Tề Thần Hiên đã đến, bộ áo gấm trắng ông mặc, mái tóc đen như mực xoã tung, cùng bộ dạng quý công tử cẩm y hoa phục ngày thường khác biệt rất lớn, nhìn qua lại có một sự hấp dẫn khác.
Ông không điều khiển thừa vân, dưới chân là một thanh kiếm mang phong cách cực kỳ cổ xưa, bồng bềnh mà đến, ánh mắt bình tĩnh lại hiu quạnh, như một tiên nhân chân chính.
Tề Thiên Dương gần như nhìn đến ngẩn người, lần đầu tiên phát hiện gia gia nhà mình còn có bộ mặt nam thần dường này.
Tề Thần Hiên nhìn thấy ba người, có chút kinh ngạc lại mừng rỡ tiến lên: “Dương Nhi, Phi Nhi, các ngươi sao đi ra nhanh vậy?” Ánh mắt của ông đảo qua người hắc xà, phát hiện tu vi đối phương không thấp, nhân tiện hỏi: “Vị này chính là?”
Tề Thiên Dương đang muốn trả lời, lại nghe Sở Hàn Phi đột ngột hét lên: “Mau tránh ra!”
Tề Thiên Dương theo phản xạ tránh sang một bên, chỉ thấy Sở Hàn Phi dùng một loại tốc độ không thể ngờ chạy đến, che trước người cậu, chạm chưởng với Tề Thần Hiên.
Hai cổ linh lực giằng co, uy áp khiến cho bầu không khí xung quanh vặn vẹo, Tề Thiên Dương hiểm lại càng hiểm tránh được một đòn đánh lén, vốn tưởng Tề Thần Hiên vui đùa, nhưng khi hắc xà mang vẻ cảnh giác đem cậu che chở phía sau, vì góc quan sát thay đổi, cậu dễ dàng thấy được sắc mặt của Tề Thần Hiên, đó là oán hận, mà uy áp trên người ông, cũng không nặng như thường ngày, không giống tán tiên, lại như tu sĩ thực lực mạnh hơn một tí.
Tề Thiên Dương lập tức hiểu ra, đây là Tề Thần Hiên giả, và nơi này, lại là một trận ảo cảnh khác.
Ngẫm lại thật là làm cho người ta lạnh sống lưng.
Sở Hàn Phi chống lại một chưởng kia của Tề Thần Hiên dùng hết bảy phần công lực, nhưng nó cũng không có tác dụng gì, bị đánh trả về một cách thoải mái, thấy y không có hứng thú với mình, lại muốn đi công kích Tề Thiên Dương, Sở Hàn Phi cắn răng, vận dụng năng lượng của Càn Khôn Đồ, trong đôi mắt chợt loé vẻ âm u, động tác người nọ chậm lại ngay lập tức, trên trán Sở Hàn Phi cũng đổ mồ hôi hột, sắc mặt so với lúc hắc xà dâng lên một đạo thần hồn còn trắng hơn.
Đây là năng lực bình thường nhất của Càn Khôn Đồ, khống chế tuyệt đối, không cần tiêu hao nhiều đã có thể khống chế những vật thể có sinh mạng trên đời này, chỉ là ban đầu hắn dự định khống chế người nọ, khiến y không cách nào nhúc nhích, ngờ đâu lại chỉ có thể khiến động tác của y chậm hơn một chút, điều này cho thấy rõ ràng thực lực của đối phương tuyệt đối trên cơ mình, ít nhất cũng cao hơn một cấp.
Sở Hàn Phi gần như ngay lập tức đoán ra thân phận người đến, tính toán nảy lên trong đầu, quát: “Vân Chân tôn chủ! Ngươi đường đường là một tu sĩ đại năng, nhưng lại chạy đến đây khi dễ bọn tiểu bối này! Rốt cuộc là đạo lý gì chứ?”
Người tới cùng hắn đối một chưởng xong đã lập tức lui về sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Sở Hàn Phi, thất thanh kêu lên: “Sương, Sương Hàn…”
Gần như cùng lúc Vân Chân tôn chủ kêu lên cái tên Sở Hàn Phi này, thân thể của bà bắt đầu biến hoá cực nhanh, từ vẻ ngọc thụ lâm phong dần dần biến thành một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo tươi vui, nhưng trong giới tu chân mỹ nhân như mây này, chỉ có thể xem như bình thường, chẳng qua trên người bà có một loại khí chất làm cho người ta cảm thấy rất gần gũi, tựa như cô gái nhà hàng xóm, có thể để lại những hồi ức tốt đẹp trong lòng người.
Sở Hàn Phi không thèm để ý tới tướng mạo của bà, chỉ là xem xét tổng quát trí nhớ kiếp trước của hắn, chưa từng gặp qua Vân Chân tôn chủ, vì sao đối mặt đánh với người này một trận xong đã bị nhận ra thân phận thật sự rồi?
Phải biết rằng nếu nói đến chuyện người chuyển thế trọng sinh, tu sĩ chuyển thế lại khác người, không đạt được những tiêu chuẩn nào đó còn chưa tính, tu sĩ chân chính đạt được chút thành tựu trong giới tu chân này, sinh thời họ ít nhiều gì cũng có vài kẻ thù. Để tránh khi chuyển thế bị kẻ thù tìm ra, khi cắt đứt con đường thành tiên các tu sĩ thường sẽ thay đổi thân hình tướng mạo của mình. Kiếp trước của hắn cũng không khác mấy, dùng đến mấy chục thủ thuật che mắt, dần dà mọi người cũng quen khi nhìn thấy vài khuôn mặt của những đại năng đã qua đời, ví dụ như Tề Thần Hiên, rõ ràng sùng kính Sương Hàn kiếm tôn không ngớt, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt kia cũng chỉ nhìn thêm mấy lần, tiếp đó tất cả vẫn diễn ra như bình thường.
Có thể liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, ít nhất cũng là thân tín bên người, nhưng ấn theo số tuổi của Vân Chân tôn chủ mà nói lại chưa đến mấy trăm tuổi, hắn bị chúng bạn xa lánh, cuối cùng ngã xuống cách nay đã nghìn năm.
Hầu như ngay lúc Vân Chân tôn chủ lộ ra tướng mạo vốn có Tề Thiên Dương đã nhận ra bà, nói giỡn hả, cậu viết ra một nhân vật cũng tốn công tốn sức lắm nha? Nhất là phần diễn như thế này, thấy Vân Chân tôn chủ nhận ra Sở Hàn Phi, trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên một tình tiết: Vân Chân tôn chủ là kiếm thị bên người Sương Hàn kiếm tôn năm đó, chuyên lau kiếm, tên là Trọng Minh. Sau đó lúc rơi vào cảnh chúng bạn xa lánh cũng bất hạnh qua đời, may là bà làm kiếm thị nhiều năm, trên người mang theo một chút kiếm ý của Sương Hàn kiếm tôn, bảo vệ được một chút trấn tĩnh tâm linh, sau khi chuyển thế đầu thai nhanh chóng nhớ lại kiếp trước. Dựa vào kiến thức bên người Sương Hàn kiếm tôn và cả tư chất không tệ ở đời này, Vân Chân tôn chủ dần dà chiếm được sự tán thưởng của Trảm Thiên tiên tôn, trở thành quan môn đệ tử của lão, cuối cùng bước lên đỉnh cao đời người, mãi đến khi nhìn thấy Sở Hàn Phi, cảm động và nhớ nhung ân đức kiếp trước của hắn, nhận hắn làm đệ tử, dốc lòng dạy dỗ.
Đây là núi dựa lớn nhất của Sở Hàn Phi trong giai đoạn đầu, thuộc phe nhân vật chính, không giám định sai.
Mà bây giờ có là phe nhân vật chính cũng không dùng được, Vân Chân tôn chủ rõ ràng hận cậu thấu xương, muốn giết cậu, ai khuyên cũng không được. Tề Thiên Dương không dám nghĩ nhiều, vội vã triệu vài lá truyền âm phù, sợ Tề Thần Hiên không nhận được, cậu khẽ nghiến răng cắn đứt ngón tay, vài lá bùa dính máu cậu ánh sáng chợt trở nên chói mắt lạ thường, vẽ một vòng trên trời rồi như tên rời cung vụt ra ngoài.
Thấy động tác của Tề Thiên Dương, biết bùa dính máu không ngăn được, trong mắt Vân Chân tôn chủ loé lên vẻ tàn độc, muốn giết cậu thì phải ra tay thật nhanh, Sở Hàn Phi lại chắn trước người Tề Thiên Dương,che chở thân thể thiếu niên kín kẽ không còn chỗ nào sơ hở.
Vân Chân tôn chủ rất kiêng kỵ Sở Hàn Phi, bà hiểu dù người đã đầu thai chuyển thế, tâm tính thủ đoạn cũng biến hoá nho nhỏ, thậm chí là số mệnh, Sương Hàn kiếm tôn nghìn năm trước trong thời đại thiên tài xuất hiện lớp lớp là một truyền kỳ, một thần thoại, tu vi của bà có cao tới đâu, thực lực có mạnh hơn nữa, vẫn luôn luôn tồn tại một sự e ngại khắc sâu tận xương tuỷ với chủ tử trước kia.
Vân Chân tôn chủ điều chỉnh hô hấp, nói với Sở Hàn Phi: “Các hạ thật sự muốn xen vào chuyện của người khác?”
Sở Hàn Phi lạnh lùng nói: “Có xen vào hay không, không cần ngươi quyết định.”
Vân Chân tôn chủ cười lạnh một tiếng, cũng nhìn thấu quan hệ giữa Sở Hàn Phi và Tề Thiên Dương sợ rằng có chút bất thường, đến lúc này rồi, bà không sợ gì nữa, dù sao cũng chỉ có một mạng, bà có chết cũng muốn lôi Tề Thiên Dương chôn cùng.
Tề Thiên Dương bị ánh mắt ngoan lệ của bà nhìn chằm chằm mà nổi xung, bực tức nói: “Rõ ràng là Cố Nhan khiêu khích muốn giết ta trước, ta giết ả cũng là lẽ đương nhiên, Vân Chân tôn chủ, ngươi rốt cuộc có biết phải trái là gì không hả?”
” Ha ha ha ha ha! “Vân Chân tôn chủ cười to, trong tươi cười xen lẫn chút điên cuồng, đả kích mấy ngày liên tiếp đã khiến bà sắp sụp đổ, bà hung ác nhìn Tề Thiên Dương, “Mặc kệ ngươi nói cái gì đều phải chết, bản tôn tiễn ngươi một đoạn!”
Bà đưa tay một giọt máu tươi bắn thẳng về phía tim của thiếu niên, Tề Thiên Dương vội vã đẩy Sở Hàn Phi ra, hung hiểm tránh thoát, đồng thời rút trường kiếm bên hông ra, linh hoạt triền đấu cùng Vân Chân tôn chủ, chỉ là tu vi của cậu kém xa Vân Chân tôn chủ, lúc nãy đối chiến với hắc xà tiêu hao nhiều tinh lực, chẳng bao lâu đã rơi vào thế hạ phong. Sở Hàn Phi bị đẩy ra, quay đầu lại thì thấy tình huống thiếu gia nhà mình không ổn, hắn không thèm màng cái gì mà hai chọi một không công bằng, lập tức rút kiếm xông đến, mà hắc xà Thạch Nham, hiển nhiên là bạn cố tri của Vân Chân tôn chủ, lâm vào thế khó xử, chỉ đành đứng đó không nhúc nhích. Hai người kỳ thực cũng không trông cậy nó giúp đỡ chuyện gì, chỉ cần nó không động thủ với bọn họ là cảm ơn trời đất rồi.
Nếu bàn về lực chiến có thể dùng chỉ có một Sở Hàn Phi Phân Thần trung kỳ, và Tề Thiên Dương vừa đột phá tu sĩ Nguyên Anh, chống lại đại năng thật sự rất miễn cưỡng, may là bọn họ không cần thắng, chỉ muốn kéo dài thời gian đợi Tề Thần Hiên đến là tốt rồi, Vân Chân tôn chủ hiển nhiên cũng hiểu đạo lý này, ra tay càng độc ác, nhất định phải giết Tề Thiên Dương trước khi Tề Thần Hiên đến.
Mới đầu Vân Chân tôn chủ còn kiêng kỵ Sở Hàn Phi, nhưng lúc hai người giáp công càng ngày càng gần, bà ta thế mà chẳng chiếm được chỗ tốt nào, nhất thời đỏ cả hai mắt.
Bỗng nhiên bà triệu một thanh cự kiếm toàn thân đỏ chói, gần như cùng một kiểu với Cố Nhan, chỉ là lớn hơn một chút, hoa văn tho kệch hơn, chĩa thẳng hướng hai người.
Trong lòng Tề Thiên Dương có một suy nghĩ, chả trách phải giết cậu bằng được, thì ra Vân Chân tôn chủ và Cố Nhan là một đôi!
Cái thế giới đồng tính này, Tề Thiên Dương cũng tuyệt vọng luôn rồi.
Thanh cự kiếm rực lửa kia nếu so uy lực thì còn lớn hơn kiếm của Cố Nhan, nơi nó đi qua thậm chí không khí còn bốc cháy mơ hồ, Xuân Thu Khải Minh kiếm còn tạm được, dù sao cũng là thần binh lợi khí vô địch, gặp mạnh thì mạnh, thật ra cũng không rơi xuống thế hạ phong, nhưng mà thực lực chủ nhân nó lại là một lỗ hổng, không thể phát huy ra uy lực lớn nhất của nó, mà Quy Nguyên kiếm của Sở Hàn Phi tuy có thể kháng cự nhiệt độ cao của thanh cự kiếm kia, nhưng thuộc tính tương khắc, cự kiếm đỏ lửa kia hiển nhiên có thể khắc chế nó, trong khoảng thời gian ngắn hai bên đều bó tay bó chân.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ rất xa truyền đến: “Dừng tay!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.