Đến dị giới hơn một năm, Tề Thiên Dương trưởng thành không ít, cũng biết muốn tiến lên, không thể ngồi ăn rồi chờ chết, nhưng trên bản chất, cậu vẫn là một kẻ ăn chơi trác táng.
Ăn chơi trác táng có nghĩa gì? Trời lão đại, đất lão nhị, cậu lão tam, nói trắng ra là hống hách. Vì biết phía sau có người chống, nói năng làm việc toàn dựa theo suy nghĩ, không màng hậu quả, người như vậy không thể làm người khác yêu thích, nhưng không thể phủ nhận, rất sướng.
Tề Thiên Dương không phải là người có tính tình dễ chịu, một khi bị chọc, cũng bất chấp kế hoạch ban đầu, thầm nghĩ cho Cố Nhan một trận tàn nhẫn, lúc này trường kiếm rút ra, lạnh lùng nói: “Ả xấu xí, có bản lãnh làm tổn thương đồng môn của ta, nhục mặt ta, có bản lĩnh đón kiếm của ta hay không?”
Thấy cậu hễ mở miệng là ả xấu xí, sắc mặt âm trầm đến nỗi như muốn nhỏ nước, ả mặc dù hận không thể chém chết người này ngay tại chỗ, nhưng cũng hiểu mình là người ngoại tông, so đấu đả thương người có thể nói là đánh quá hăng, nhất thời lỡ tay, nếu cố ý, sợ rằng sẽ rước họa vào thâm, suy nghĩ xoay chuyển một vòng, đã có chủ ý.
Môi đỏ mọng của ả hé mở: “Chỉ là Nguyên Anh, cũng dám khiêu chiến? Ta thắng không vinh quang, thua lại thành trò cười, đạo đãi khách của Ngự Kiếm Môn, Cố Nhan cũng coi như mở rộng tầm mắt.”
Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người nhìn Tề Thiên Dương đã bất thường, tu chân vốn nghịch thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922901/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.