Chỉ đến độ này, mà hắn đã vui vẻ vậy rồi sao?
Sở Hàn Phi có chút mê muội, bất luận kiếp trước hay kiếp này, chuyện hắn đã trải qua, chuyện hắn đã nhìn thấy, tất cả mọi thứ, đều nói cho hắn biết một điều, chỉ có bản thân hắn trở nên mạnh hơn, mới có thể đạt được, nhưng gương mặt tươi cười trước mắt này lại nói cho hắn biết, thì ra không phải mạnh mẽ mới có được tất cả, Tề Thiên Nhai cho hắn cái gì?
“Được rồi, kẻ xấu đã bị đuổi đi rồi nhé,” Tề Thiên Dương sờ sờ đầu con mèo, “Thiên Thiên, chúng ta về nhà.”
Sở Hàn Phi đang suy tư chuyện đời, không đề phòng bị sờ soạng một trận, lông cả người dựng đứng hết lên, lại nghe cái xưng hô mất mặt đủ chỗ kia, quả thật hận không thể cúi đầu vào đám lông mèo cả đời không ngẩng dậy.
Tề Thiên Dương cười cười, ôm mèo về phòng.
Tề Thiên Nhai rất biết chừng mực, trong viện không dính tí dấu vết tranh đấu nào, Tề Thiên Dương thu vào tầm mắt, tri kỷ vô cùng.
Thu xếp tốt cho một mèo một chó nhà mình xong, Tề Thiên Dương rối rắm một hồi, cậu cảm thấy ngày mình Kết Anh càng ngày càng gần, đoán chừng trong tháng này thôi, cứ mỗi ngày ôm mèo dắt chó ra ngoài dạo chơi như thế, không có vấn đề cũng có chuyện.
Tuy ghét người lạ xuất hiện trong địa bàn của mình, có điều nếu chỉ đưa cơm mà nói…, hẳn có thể chấp nhận mà ha?
Lúc này Tề nhị thiếu Tề Thiên Dương vô cùng nhớ Ngôn Húc Phong, hay Sở Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922894/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.