Đối với Tề Thiên Dương mà nói, không có thứ gì đáng sợ hơn nguyên linh thể tinh khiết, trời sinh độ hảo cảm đạt max gì đó là lừa bịp hết!
Cậu giơ bình ngọc nhỏ vừa nãy Giang Chiếu Dạ đưa cho nhìn một chút, trong lòng bỗng có một loại linh cảm không lành.
Nhanh chóng đi vài bước đến chỗ không người, Tề Thiên Dương vặn nắp bình ra, chỉ thấy trong bình ngọc cạn là một chút nước vàng kim, màu sắc vô cùng mỹ lệ.
Đây là thứ gì? Cậu có chút không phản ứng kịp.
“Shhh! Linh vũ phẩm chất tốt như thế!” Lăng Vân Bích hít vào một hơi: “Có thể sánh ngang với linh vũ rớt xuống khi huynh trưởng ngươi độ kiếp trước kia, quả thật không hổ là đệ tử chân truyền của Ngự Kiếm Môn.”
“Vấn đề là hắn đưa ta cái này làm gì?” Tề Thiên Dương buồn phiền mà bứt tóc.
“Chắc là nhìn ngươi vừa mắt.” Lăng Vân Bích nói: “Không ngạc nhiên, thể chất càng tinh khiết, tu vi càng cao càng thích ngươi, thấy mặt một lần đã thành như vậy, gặp thêm mấy lần trái tim cũng móc ra cho ngươi luôn.”
Vấn đề là ông đây một nam nhân muốn tim hắn làm gì chứ? Có thể ăn sao?
Tề Thiên Dương chỉ cảm thấy bình ngọc này phỏng tay cực kì, ném đi cũng không phải, xoắn xuýt nhíu mày.
Tuy rằng cậu không muốn suy nghĩ vấn đề theo phương diện này chút nào, nhưng cậu thật sự bị nguyên linh thể tinh khiết dọa sợ rồi, cậu tới nơi này chẳng được mấy ngày, Trịnh Thiên Dương đã tới tìm cậu năm, sáu lần, lần này so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922892/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.