Là một môn phái kiếm tu thuần túy, Ngự Kiếm Môn tuy rằng không đến nỗi như kiếm tu thượng cổ lấy giết chóc làm gốc, nhưng toàn bộ môn phái cũng thiên về giết nhiều hơn, “Chọc kiếm tu, không chết không thôi”, đây là một đạo lý thường thức ở tu chân giới.
Có lẽ là lúc viết truyện tầm nhìn bất đồng, việc cậu chỉ cần làm là từng bước thiết kế ra một môn phái kiếm tu, tên cũng đầy rẫy trên đường, chẳng phí bao nhiêu tâm tư, nhưng tận mắt trông thấy, mới có thể hiểu loại rung động này.
Hành tẩu vãng lai, kiếm ý giao phong, cả điện đều bốc lên chiến ý bừng bừng, đây gần như không còn là một điểm nhận nhiệm vụ nữa, mà là Kiếm Các, mỗi một thanh kiếm như đang nói lên khát vọng với chiến thắng.
Tề Thiên Dương có chút sững sờ, trên mặt cậu không giấu diếm được chuyện gì, hầu như suy nghĩ cái gì là biểu hiện ra cái đó, trái lại phô ra mấy phần ngờ nghệch, các đệ tử tới lui không lấy làm ngạc nhiên, lần đầu tiên tới đại điện thử kiếm, đều có phản ứng này, thấy cậu y như không biết nên làm sao, một đệ tử có lòng nhắc nhở: “Sư đệ mới nhập môn gần đây sao? Nếu muốn đến tuyên bố nhiệm vụ hàng ngày, tìm chút linh thảo hay là vật liệu đúc kiếm vân vân, đến Thiên Điện xem thử đi, ở đây, không ai nhận đâu.”
Tề Thiên Dương hoàn hồn, thấy nhắc nhở cậu là một nữ đệ tử mặt tròn, dáng vẻ hiền lành, không khỏi có chút ngượng ngùng: “Đa tạ sư tỷ nhắc nhở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922888/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.