Nên nói, cũng may là cậu muốn vào Ngự Kiếm Môn hay sao? Thân là môn phái kiếm tu, tỷ lệ lưu manh của Ngự Kiếm Môn cao hơn Linh Đài Tự, mấy con lừa ngốc ở Linh Đài Tự hàng năm còn có người chuyển sang tu ở tục gia, mà Ngự Kiếm Môn lại mấy nghìn, mấy trăm năm hiếm khi làm bữa tiệc vui.
Việc này có liên quan tới đặc tính của kiếm tu, mọi người đều biết, kiếm tu không coi trọng tư chất, đối với bọn họ mà nói nghị lực và thiên phú mới là căn bản. Chờ vào cửa môn phái rồi, chưa đủ ba trăm, năm trăm năm thì học không ra hiệu quả, chờ ba trăm, năm trăm năm qua rồi, những đệ tử có nghị lực chịu khổ này đã biến thành những đệ tử càng có nghị lực, càng chịu khổ hơn, kiếm tu hiếu chiến, là người lúc nào cũng nghĩ đến chuyện vượt qua chính mình mà bản thân lại không muốn bị vượt qua, tình yêu là cái gì? Có thể làm vật liệu đúc kiếm được chăng? Đạo lữ là cái chi? Có thể chịu được mấy chiêu hả?
Đệ tử mới lên cấp khắc khổ luyện kiếm để cầu mong sao có thể xô chết đám sóng trước trên bờ cát, đệ tử lâu năm thì càng thêm khổ luyện khắc khổ để cầu mong đem sóng sau vỗ về đại dương, lâu dần tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính, Ngự Kiếm Môn triệt để trở thành Nam Thiếu Lâm.
Nghĩ đến thiết lập của mình, Tề Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, chờ phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện không biết tự bao giờ đã xếp tới lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922886/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.