Ra khỏi đại điện, Tề Thiên Dương không biết mình phải đi về hướng nào nữa, cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời, vẫn là khung cảnh tuyết rơi ấy.
Nghe tiếng Sở Hàn Phi từ phía sau, cậu dừng bước theo bản năng, sau mới kịp phản ứng lại, xoay người bỏ chạy.
Không dùng thuật pháp, cũng không gọi pháp bảo, chỉ đơn giản liều mạng chạy về phía trước, dường như chỉ có làm vậy mới chạy thoát được.
Có lẽ do tuyết của Ngự Kiếm Môn rơi vào mắt, Tề Thiên Dương bất giác rơi lệ, tiếng bước chân của Sở Hàn Phi phía sau dần dần chậm lại, chỉ là cứ giữ khoảng cách không xa không gần bám theo sau cậu, Tề Thiên Dương chậm rãi dừng lại.
Gió tuyết chợt ngừng, cậu chỉ cảm thấy trên người rất ấm, nhìn qua, thì ra vô thức đã chạy đến động phủ của Tề Thiên Nhai, khung cảnh rừng đào nở hoa đặc biệt tạo ra vì cậu, cấm chế đặt bốn phía, không gió, không tuyết, một mảnh trời quang đãng.
Tề Thiên Dương chầm chậm xoay người lại, đối mặt Sở Hàn Phi nói: “Ngươi bảo vệ ta?”
Sở Hàn Phi đáp lại bằng cái ôm thật chặt, “Chúng ta sẽ tìm một tiểu giới, tu luyện quên thời gian, sau đó phi thăng, vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Tề Thiên Dương lặng thinh, kể ra cậu cũng có ký ức mấy kiếp rồi, hình như ông trời đang phá lệ thiên vị cậu, mỗi đời cậu đều được rất nhiều người cưng chiều, tổn thương nặng nề nhất e rằng vẫn do tình cảm, hoặc do bản thân tự tìm đường chết, với chuyện đại nghĩa diệt thân vì sinh kinh, cảm thấy rất mơ hồ, thậm chí còn có điểm phản cảm, nhưng tình trạng kiếp trước quá thê thảm, thảm đến nỗi nhớ lại thôi cậu cũng không muốn nhớ.
Bây giờ muốn làm gì cậu cũng không rõ lắm, lời nói ra lại không thấy chút mê man nào: “Sở Hàn Phi… Còn ba tháng nữa, chúng ta đi hỏi Nguyên Ứng chưởng môn xem còn cách gì, giải quyết khế ước đạo lữ của ta và ngươi được không.”
Cậu chậm rãi nói: “Ta không muốn… liên lụy đến ngươi.”
Sắc mặt Sở Hàn Phi trong nháy mắt âm trầm hẳn, “Ngươi muốn đi?”
“Nếu có kiếp sau, ngươi đừng tới tìm ta…” Tề Thiên Dương không trả lời, tiếp tục nói: “Thần hồn của ta bị tổn thương, sau khi vá trời, chắc là làm một người bình thường cũng khó… Được rồi, ta thừa nhận, kiếp sau ta có thể không còn là ta nữa, ta không muốn…”
Hai mắt đỏ bừng của Sở Hàn Phi chợt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, hắn giơ tay đè bả vai Tề Thiên Dương lại, bất chợt cười khẽ: “Tề Thiên Dương, ngươi cho rằng ngươi là ai? Anh hùng cứu thế sao? Mười ba người đó, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng bọn họ sẽ đồng ý làm chuyện này chứ?”
Tề Thiên Dương không nói lời nào.
Sở Hàn Phi lại nói: “Cho dù bọn họ cũng là kẻ ngu si như ngươi, vậy ta thì sao, dựa vào đâu mà ngươi lại quyết định thay ta?”
Tề Thiên Dương nhìn Sở Hàn Phi, đột nhiên trong suy nghĩ thoáng qua, cậu cảm thấy người trước mắt thật xa lạ, đáng sợ, hệt như một người hoàn toàn khác.
Sở Hàn Phi chầm chậm nói: “Nghe cho kỹ, mạng của ta và ngươi gắn liền, ta không muốn chết, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ chết được.”
Tề Thiên Dương định trả lời, trong ánh mắt Sở Hàn Phi bỗng nhiên xuất hiện từng làn sóng gợn, luồng sóng đó càng ngày càng chuyển động nhanh dần, cứ như tuân theo quy luật nào đó, mê hoặc tầm nhìn của Tề Thiên Dương.
Thân thể yếu ớt ngã xuống, Sở Hàn Phi mặt vô cảm tiếp được, một luồng sáng thoáng hiện, trong cánh rừng đào này làm gì còn bóng dáng hai người nữa.
Dây đàn khẽ rung, mày Thượng Quan Tín cau lại, một hồi sau, lại giãn ra, dường như hắn đang niệm chú, cứ lẩm bẩm: “Trái lại tiến triển ngày xưa… Hửm? Sinh linh thiên hạ? Có liên quan gì đến ta đâu.”
Dây đàn không rung lên nữa, sự yên tĩnh chuyển thành những nôt nhạc du dương dễ nghe theo sự chuyển động của những ngón tay thon dài như ngọc.
___
Tề Thiên Dương cảm giác cách mình mở mắt sai mất rồi!
Rõ ràng vừa mới ngồi trước máy tính gõ phím bùm bùm, muốn sáng tác ra một nam chính hoàn mỹ, kết quả mới dụi mắt một cái thôi mà mẹ nó nam chính đã xuất hiện luôn rồi!
Có màn lụa gấm vóc! Có cung điện sa hoa! Có mỹ nhân trên giường! Ừm, tuy mỹ nhân là một đứa con trai, nhưng anh ta đẹp kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần gào luôn nha! Cặp mắt phượng kia chính là điểm bùng nổ đó! Tuyệt đối đây là nam chính hoàn hảo trong lòng cậu!
Đây, đây là mơ sao?
Sở Hàn Phi nhìn đôi mắt hồn nhiên của Tề Thiên Dương, lòng khẽ đau nhói, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng: “Thiếu gia tỉnh rồi? Có muốn ăn gì không?”
Tề Thiên Dương mở to hai mắt, bỏ qua cảm giác quen thuộc kỳ quái trong lòng, tự nhiên khách sáo nói: “Ừm, ta ngủ bao lâu rồi?”
Sắc mặt Sở Hàn Phi không một chút biến hóa: “Thiếu gia quên rồi sao? Ngài giết một vị công tử Trầm gia nên gặp rắc rồi, bị giam giữ, thuộc hạ được gia chủ phái tới chăm sóc thiếu gia.”
Tề Thiên Dương có chút nghi ngờ, nhưng thân thể này mang đến cảm giác rất quen thuộc, hình như sự việc này đúng là có thật, cậu không khỏi bĩu môi, sát nhân bị giam, chủ nhân thân thể này dẫu sao cũng không phải người tốt, sao lại để cậu nhập hồn vào rồi? Ở hiện đại cậu tuy không phải một anh đẹp trai giàu có cực phẩm gì, nhưng bản thân cũng kiếm được cái nhà mảnh vườn an ổn sống qua ngày, đến đây chưa quen với cuộc sống cổ đại thì thôi đi, còn mang tiền án giết người, đây chính là sống lại một đời level hard rồi còn gì nữa!
Trong lòng Tề Thiên Dương lặng lẽ bi thương, tự đem mình vùi vào lòng anh trai mắt phượng dễ nhìn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc, cậu không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Sở Hàn Phi…”
Mới nói được nửa câu, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, trong lòng điên cuồng gào thét mẹ nó ơi, cậu có thể lấy nhân cách ra đảm bảo cậu hoàn toàn không hề muốn chiếm tiện nghi của người ta đâu à nha! Chờ đã! Không lẽ đây là thói quen trong truyền thuyết của chủ nhân thân thể này?
Tề Thiên Dương thầm hé mắt một khe thật nhỏ ra nhìn, thấy anh trai mắt phượng hình như chỉ hơi sửng sốt một chút, lại đem cậu ôm vào lòng, điều chỉnh tư thế cho cậu cảm thấy thoải mái nhất, động tác thành thạo đến nỗi làm Tề Thiên Dương lệ rơi đầy mặt.
Xong đời, tên chủ trước là gay chắc luôn.
Cơ mà, Tề Thiên Dương âm thầm nuốt nước bọt, lặng lẽ nhìn Sở Hàn Phi một chút, người anh em này lớn lên sao mà đẹp quá vậy…
Hình ảnh khuôn mặt đào hoa dần hiện lên một tần đỏ ửng dừng lại trên mặt gương, Ngôn Húc Phong đưa tay ném cái gương ra ngoài.
“Này ngươi đừng có chơi như vậy nữa nha! Đã nói không quăng ta đi rồi mà!” Cái gương phát ra tiếng kêu giận dữ. ngôn tình sủng
Ngôn Húc Phong mặc kệ nó, nhấc chân bước qua, gã hầu bên cạnh mở miệng chào: “Hoán Vệ tiên sinh tới.”
Cái gương oang oang kêu to: “Trước hết nhặt bổn tiên khí lên ngay lập tức! Cái tên đồ đen tên Ma tôn kia! Ông nói mi đó!”
Trên mặt gương đột nhiên biến ảo hiện ra hình ảnh một thiếu niên tùy ý nằm trên khối ngọc bích, cái gương dùng giọng điệu nịnh nọt ví von: “Phương Bắc có giai nhân, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc…”
Ngôn Húc Phong dừng cước bộ, cúi nhìn cái gương trên mặt đất.
Giọng nó rung lên, vẫn cắn răng kiên trì ngâm nga: “Thà chẳng khuynh thành hay khuynh quốc, giai nhân khó…”
Ngôn Húc Phong chậm rãi nói: “Giai nhân khó giữ không sai, gương mà vỡ nát, cũng khó hợp lại.”
Cái gương run lên, ủy ủy khuất khuất lơ lửng bay lên, biến thành một cái gương nhỏ to chừng bàn tay, tự động giắt bên hông Ngôn Húc Phong.
Vệ Triệt tới lúc Ngôn Húc Phong đang ngâm trà, ban đầu hắn cái gì cũng không biết, chuyển thế một hồi, cái gì cũng thông.
“Tôn chủ, việc dị thú hư không, ngài có tính toán gì không?” Vệ Triệt cũng không phí lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nguyên Ứng chưởng môn có Bạch Ngọc Vô Tự Thư có thể hiểu rõ tất cả, Chiếu Tâm Kính ma tông bọn họ cũng không phải sắt vụn, chuyện này sớm đã lưu truyền trong ma tông, Vệ Triệt suy nghĩ một chút, thấy ma tông vẫn đang bị chính đạo chèn ép, dị thú hư không gì đó không gây nguy hại cho họ như bọn tu sĩ chính đạo, vì vậy hắn chỉ muốn hỏi xem Ngôn Húc Phong muốn xử lý chuyện này như thế nào.
Khuôn mặt tuấn tú như tiên giáng trần của Ngôn Húc Phong chậm rãi nhoẻn cười, “Xem sao đã.”
Vệ Triệt chần chờ, đột nhiên nâng đôi mắt đỏ hồng lên nhìn Ngôn Húc Phong: “Ý của tôn chủ là…”
Ngôn Húc Phong nói: “Chính đạo hưng thịnh, ma đạo suy vong, bản tôn chuyển thế bao nhiêu lần, thì bấy nhiêu lần bị trấn áp, không được trở về Ma giới.”
Vệ Triệt cúi đầu, đây đúng là tình hình thực tế, vì không cho ma đạo hưng thịnh, những kẻ trong giới Tu Chân dường như phát điên, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hung hãn không sợ cái chết.
Khóe miệng Ngôn Húc Phong chậm rãi nâng lên thành một độ cong ra chiều thú vị: “Nếu cuối cùng, người cứu vớt bọn họ, đúng lúc là tên ma đầu như bản tôn, tiên sinh nghĩ xem có thú vị không?”
Vệ Triệt sắc mặt bất biến, “Tôn chủ nghĩ lại đi, sau khi chuyển thế thần hồn bị tổn thương, không thể tu hành, cái được không bù nổi cái mất.”
Ngôn Húc Phong không đáp, hắn nhìn Vệ Triệt, bỗng dưng nói: “Bản tôn nhớ rõ từng có người nói, tiên sinh trước là vạn âm thể, tuyệt thế lô đỉnh, từng sinh con chưa?”
Chân mày Vệ Triệt khẽ động, lạnh lùng nói: “Chẳng hay tôn chủ có ý gì?”
“Tiên sinh cũng có người phải lo chăng?” Ngôn Húc Phong chậm chạp nói, “Muốn người đó vui vẻ, muốn người đó hạnh phúc, muốn người đó vĩnh viễn vô ưu vô lo…”
“Thuộc hạ nghe nói nhị thiếu Tề gia cũng nằm trong mười ba người.” Vệ Triệt cắt ngang hắn.
“À,” Ngôn Húc Phong cười khẽ, “Ta cam tâm chịu chết, không phải vì y được bình an vui vẻ, mà chỉ muốn chết cùng một chỗ với y.”
Hắn sờ lên vị trí trái tim, thì thào thật khẽ: “Chẳng hiểu tại sao, ta luôn có một chấp niệm, sợ phải thấy y, chết trước mặt ta.”
Thật giống như, đã từng trải qua, cảm giác kia, đau thấu tâm can.
Vệ Triệt không nói nữa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Ngôn Húc Phong không để ý hắn, bật cười một tiếng, thong thả đứng dậy rời đi.
Trong đình chỉ còn lại bóng Vệ Triệt, một lúc lâu, hắn giơ tay che mắt, dùng thanh âm nhỏ đến nỗi không nghe được nỉ non một câu: “Tề Thần Hiên…”
Muốn người đó vui vẻ, muốn người đó hạnh phúc, muốn người đó vĩnh viễn vô ưu vô lo… Càng muốn, cùng y chết chung một chỗ. Quả nhiên, hắn đã sớm nhập ma.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]