Những người cung phụng ở đảo Vân Lam Tông là hậu đại của nhưng tử sĩ năm xưa Nghiêm Lạc Thương lưu lại năm xưa, bọn họ vâng theo lời tổ tiên răn dạy, đời đời nối tiếp truyền thừa, không hề có lòng trung thành với cha con họ Vân, thấy Sở Hàn Phi sử xuất ra kiếm pháp Sương Hàn, không chút do dự đã nhận hắn làm chủ nhân, Sở Hàn Phi vô cùng hài lòng với sự tiếp nhận này.
Gia tộc Thượng Tuyết Đường không thuộc gia tộc lớn, đừng nói Tề gia, ngay cả tu sĩ Đại Thừa bình thường bọn họ cũng trêu không nổi, phải ra một hai người là có thể xử lý dễ dàng.
Trên đường, Tề Thiên Dương đem mảnh vỡ Càn Khôn Đồ trên người giao cho Sở Hàn Phi, để hắn an tâm luyện hóa, cậu đã không còn gì phải cố kỵ với Sở Hàn Phi nữa, đại lão với newbie có thể đem ra so sánh sao? Sở Hàn Phi nắm được toàn bộ ký ức của Nghiêm Lạc Thương từ góc độ khác mà nói, hắn đã đứng ở đỉnh cao rồi.
Bất luận là Ngôn Húc Phong kiếp trước hay Sở Hàn Phi kiếp này, thực lực của hắn là điều không thể nghi ngờ, ngẫm lại coi, cái tên ngựa đực kiếp trước có hào quang nhân vật chính rực rỡ như thế, ngay cả cậu còn bị hắn mê hoặc mờ mắt, cuối cùng còn bị bức đến nổi điên.
Tề Thiên Dương nhìn Sở Hàn Phi, càng nhìn càng cảm thấy mình đúng là có mắt nhìn người, ánh mắt của cậu quá sỗ sàng, Sở Hàn Phi bị nhìn cảm thấy mông lung khó hiểu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/2511889/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.