Chương trước
Chương sau
Thu hồi cái gì vậy?

Tay Tề Thiên Dương đặt lên chuôi kiếm, Trương Đình Nguyệt bấy giờ cũng phản ứng lại, dù sao hắn cũng chỉ là đệ tử dẫn đoàn của Ngự Kiếm Môn, không nghĩ ra được cách khác người như Sở Hàn Phi, huống hồ lúc này bọn họ đang chiếm lý lẽ, nếu động thủ, chuyện này không thể phân rõ đúng sai nữa.

Hắn kẽ nhíu mày, nói: “Tề sư đệ, bình tĩnh một chút nào, không nên tính toán với tiểu nhân.”

Tề Thiên Dương nhăn nhó cười với hắn một cái, không đợi Trương Đình Nguyệt thả lỏng, cậu đột ngột rút kiếm ra, kiếm khí màu tím tựa như một tia sét vọt tới trước mặt Vân Diệu Diệu, người phía sau ả thấy tình thế không ổn lập tức ra tay muốn chặn lại, chiêu này của cậu xuất ra quá nhanh và bất ngờ, người kịp phản ứng đương nhiên không phải dạng vô danh, ngặt nỗi kiếm khí ác liệt, chút suy yếu của người mới ngột phá không thể tìm thấy trên người cậu, người nọ bị bức lui vài bước, nôn ra một búng máu, hồi lâu sau vẫn không đứng dậy.

” Tề Thiên Dương! Ngươi dám sát hại đồng đạo!” Vân Diệu Diệu thấy thế vội lui về phía sau, thấy mọi người đều không kịp phản ứng, lập tức vờ như đúng lý hợp tình mà hét lên.

Hai mắt Tề Thiên Dương lúc này đã hoàn toàn nhuốm đỏ, khuôn mặt đào hoa tuấn tú khẽ ngẩng lên, khóe miệng cong lên: “Ta nói này Vân tiểu thư, ra khỏi cửa đừng quên uống thuống chứ? Người khác chết hay chưa ta không biết, thế nhưng hôm nay, ngươi, nhất định phải chết.”

Cậu nói xong, nhấc kiếm lên xoay xoay, thanh kiếm phong cách cổ xưa bị ánh dương phản chiếu, chậm rãi lộ ra quang mang đẫm màu máu.

Vân Diệu Diệu thấy được sát ý rõ ràng trong mắt cậu, lần đầu tiên ả cảm giác được cái chết gần mình như thế, nỗi sợ hãi tột độ làm cả người ả run lên một cách mất tự chủ.

“Đủ rồi! Tề công tử ngươi chẳng lẽ muốn giết luôn Vân tiểu thư hả?” Có người không nhịn được chất vấn.

Danh tiếng của Tề Thiên Dương ở Tu Chân giới thật sự không hề tốt tí nào, vỏn vẹn chưa đến ba mươi năm, cậu đã gây không biết bao nhiêu chuyện, đầu tiên là sát hại Trầm Bắc Dương, biểu ca trên danh nghĩa, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, về sau còn giết Triệu Thanh Ca tiểu thư nhà họ Triệu, trước thì giết ái đồ của Vân Chân tôn chủ, sau đó ngay cả Vân Chân tôn chủ cũng rơi vào tình cảnh thân tử đạo tiêu, tuy nói mỗi một chuyện đều có nguyên nhân của riêng nó, nhưng những người này không ngoại lệ đều thịt nát xương tan, thần hồn tan vỡ mà chết, chí ít cũng chỉ ra một điều, tính cách của cậu có vấn đề.

Cho dù là người tu chân, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo đều khắc sau vào nhận thức của mỗi người.

Tề Thiên Dương ngay từ đầu đã mặc kệ, cậu phóng thích toàn bộ uy áp Phân Thần sơ kỳ, vì nhập ma, phần khí thế này tăng thẳng lên Đại Thừa, kẻ hùa theo Vân Diệu Diệu tới gây rối đều là đầu óc mù mờ, không phải nhân vật lợi hại gì, bị uy áp của cậu áp chế đến nỗi không thốt được câu nào, một nhóm mười mấy người chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Thiên Dương lê thanh kiếm chậm rãi tiến về phía Vân Diệu Diệu, sau đó, dùng lưỡi kiếm vẽ một hình chữ thập lên mặt ả.

“Nô lệ chạy trốn? Ngươi nói rõ cho ta, công tử nhà họ Tề, con trai trưởng của Nhị thúc, từ khi nào lại thành nô lệ chạy trốn khỏi nhà ngươi?” Trên mặt Vân Diệu Diệu đau nhức khôn cùng, tâm trí thì mê mang hoàn toàn, ả căn bản không biết thân phận của Tề Thiên Bạch, nhưng, nhung không biết tại sao, ả chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kia đã không kiềm chế được mà đố kị, thậm chí đánh mất lý trí…

Thấy nét mặt Vân Diệu Diệu vẫn còn ngơ ngác, Tề Thiên Dương phì cười một tiếng, dùng kiếm nâng cằm ả lên, tiếp tục nói: “Được rồi, ta còn muốn hỏi một chuyện, từ lúc nào mà Sương Hàn kiếm tôn lại cùng Kiếm nô trở thành hảo hữu chí giao vậy?”

Sắc mặt Vân Diệu Diệu trắng bệch, đố kỵ và khủng hoảng đã tướt đoạt lý trí ả, nó khiến ả không khống chế được thanh âm mà hét lên: “Ngươi nói láo! Có bản lĩnh thì đem chứng cứ ra đây!”

Tề Thiên Dương vặn vẹo cười cười, đưa tay muốn vẽ thêm lên mặt Vân Diệu Diệu mấy đường, đúng lúc này một luồng sóng âm cuồng bạo đánh ập về phía cậu: “Dừng tay!”

Tề Thiên Dương không đề phòng một chốc, bất ngờ bị luồng sóng âm nọ đánh ập đến phụ cận, cậu liếc mắt, biết không thể tránh kịp, không thèm thu tay lại, thế mà còn bình tĩnh hơn, ra tay không chút chần chừ, tiếp tục vạch xuống trên mặt Vân Diệu Diệu một đường kiếm.



Chủ nhân thanh âm nọ thấy thế càng thêm điên cuồng, trên cở sở sóng âm ban đầu gia cố thêm một chưởng ấn hung ác, Tề Thiên Dương không hề động, cậu chỉ khẽ nheo đôi mắt đào hoa đỏ ngầu lại, khuôn mặt rất bình tĩnh.

Sở Hàn Phi không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt cậu, trong tay là một thanh trường kiếm cậu chưa từng thấy qua, trên mũi kiếm cấp tốc ngưng tụ ra một luồng lôi quang, nhưng không phải màu tím, mà là một màu trong vắt như băng tuyết, ngả màu xanh nhạt.

Tề Thiên Dương lúc này đã nhập ma quá sâu, không còn điều khiển được nhận thức, cậu nheo con ngươi nhìn thân ảnh thân thuộc lại xa lạ kia, có chút nghi hoặc mà chớp chớp mắt.

Sở Hàn Phi một kiếm vẽ ra, trên không trung hình thành một kiếm ảnh cực đại, kiếm khí như băng bao trùm hết thảy, ùn ùn đánh về phía sóng âm, giờ khắc này, tất cả mọi người đều sợ ngây người, gương mặt cực kỳ giống Sương Hàn kiếm tôn của Sở Hàn Phi dưới sự soi rọi của kiếm khí càng thêm lạnh thấu xương, hầu hết những người từng xem qua tranh vẽ Nghiêm Lạc Thương trên ngọc giản lưu lại đều chấn kinh thốt không nên lời.

Người đến hiển nhiên cũng bị chiêu thức kia làm kinh hãi, trên khuôn mặt luống tuổi lộ vẻ mờ mịt, chính là đảo chủ Vân Lam tồn.

Bất ngờ là, phía sau lão vốn vẫn còn mất bị cung phụng Đại Thừa, ban đầu cũng mang ý tứ ra tay giúp, nhưng ngay một khắc Sở hàn Phi rút kiếm ra, mấy tên cung phụng đó thế mà cung kính lùi về sau, để lộ ra đảo chủ Vân Lam Tông.

Sở Hàn Phi xuất đường kiếm này ra, không hề muốn giấu diếm gì nữa, bước đến xách đảo chủ Vân Lam Tông lên, chậm rãi đi về hướng Tề Thiên Dương.

“Cảm, cảm phiền, xin hỏi, các hạ là…” Trong đám người, có kẻ run rẩy lên tiếng.

Dư quang khóe mắt Sở Hàn Phi lướt qua người nọ, không đáp lời, hắn chỉ đưa tay vứt đảo chủ Vân Lam Tông trên mặt đất, đầu ngón tay khe khẽ điểm nhẹ vào hư không, trên trán đảo chủ Vân Lam Tông đã xuất hiện một ấn Kiếm nô màu xanh nhạt, ấn ký nọ cũng chả phải văn tự gì, chỉ là tùy tiện vẽ ra một đường cong. Ngay lập tức, trên khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Vân Diệu Diệu cũng có một ấn Kiếm nô bắt đầu hiện ra.

Không giống với Kiếm nô ban đầu, ấn ký trên trán đảo chủ Vân Lam Tông và Vân Diệu Diệu đều có viền màu đỏ, tượng trưng cho đời sau của Kiếm nô, đời sau của các Kiếm có vị trí vô cùng hèn mọn trong giới tu chân, trừ phi trong số họ có người sở hữu tu vi vượt trội hơn con cháu của chủ nhân, nếu không đời đời kiếp kiếp không thể chuyển mình.

Chứng kiến mọi chuyện đến đây, mọi người còn cái gì không hiểu nữa? Đảo chủ Vân Lam Tông này rõ ràng là Kiếm nô mà thời trẻ Sương Hàn Kiếm tôn có thể tùy tiện sai sử, thế mà cứ luôn miệng đòi đến chỗ người ta bắt nô lệ chạy trốn gì đó, liên hệ đến Kiếm nô và Sương Hàn Kiếm tôn mà Tề Thiên Dương vừa nhắc tới,… Mẹ kiếp! Càng nghĩ càng thấy sợ rồi nha!

Tề Thiên Dương chẳng thèm để ý, cậu nhìn Vân Diệu Diệu, một kiếm vung lên nện vỡ mũi ả, tựa hồ nghĩ ra gì đó, cậu vười vặn vẹo, một cước đá vào trên bụng ả, phế bỏ đan điền.

Vân Diệu Diệu đau đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Tề Thiên Dương, tất cả mọi thứ của ả đều bị kẻ này phá hỏng! Thiên đạo bất công, ban cho ả khuôn mặt xinh đẹp muôn phần, nhưng lại không cho tư chất thượng đẳng, ả chỉ có thể dựa vào bản thân, dùng tất cả phương pháp để tu luyện, từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ liêm sỉ, thật vất vả mới có được ngày hôm nay, những kẻ này dựa vào cái gì mà có thể đạt được mọi thứ dễ dàng như vậy! Dựa vào cái gì chứ!

Ả cố chấp nhìn Tề Thiên Dương, giống như muốn ghi nhớ cậu thật rõ, đem phần thu hận này đến kiếp sau.

Tề Thiên Dương nhìn ánh mắt này không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, lại không nhớ nổi đã từng gặp khi nào, mà cho dù không nhớ nổi đi nữa, bản năng của cậu vẫn chán ghét ánh mắt này, một đường kiếm khí hung hiểm xuất ra, lại bị người khác chặn được.

“Tề sư đệ, ngươi tỉnh lại đi!” Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Trương Đình Nguyệt có hơi mơ hồ, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, hiện tại còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ, cha con nhà họ Vân không thể chết, nếu bây giờ Tề Thiên Dương đem người giết mất rồi, vậy có lý cũng không nói rõ được.

Trong tâm can Sở Hàn Phi chỉ có đạo lữ của hắn, căn bản không để tâm đạo lý đối nhân xử thế, phỏng chừng Tề Thiên Dương muốn động thủ hắn còn giúp rút đao nữa kìa, vì lẽ đó Trương Đình Nguyệt không phí lời với hắn, trực tiếp khuyên can Tề Thiên Dương.



“Sự tình của lệnh huynh vẫn chưa tra rõ ràng, lẽ nào ngươi đành để hắn mang danh ô uế trở lại dòng họ hay sao?” Trương Đình Nguyệt nghiêm túc nói, hắn từng tiếp xúc với Hợp Hoan Tông, có thể nói làm hiểu biết tường tận những chuyện nhơ bẩn thấp kém này, nam tử không giống nữ tử, người bị mất duyên dương sẽ bị lung lạc ý chỉ hoặc thèm khát đường tắt, trúng chiêu như vậy, đối với danh tiếng một đệ tử thế gia mà nói, gần như hủy diệt họ.

Tề Thiên Dương ngay cả mặt mũi ai đứng trước cũng nhận không ra, cậu chỉ biết cậu vô cùng căm ghét ả đàn bà nằm trên đất trừng mắt nhìn cậu, rất muốn chặt ả ra làm trăm mảnh, lấy lại…

Lấy lại… cái gì… của mình?

Tề Thiên Dương đột nhiên ngây ngẩn cả người, cậu muốn lấy lại thứ gì?

Đầu… Sao lại đau như thế?



“Này Thích Nhất, Luân Hồi thư của ngươi đâu?”

Luân Hồi thư… là cái gì?

“Thích Nhất! Thích Nhất!”

“Chết tiệt! Số mệnh của ngươi mất tăm rồi?”

“Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy! Ngươi đường đường…, không chỉ đánh mất Luân Hồi thu, ngay cả số mệnh của mình cũng đánh mất!”

Đừng gọi nữa, thật ầm ĩ…

Tề Thiên Dương nhíu mày, cảm thấy cậu sắp quên mất điều gì đó, dường như quên càng nhiều, cơn đau đầu lại càng giảm, như mây tản sau mưa mặt trời ló dạng, cảm giác đau đớn sẽ tùy thời giảm bớt, điều này khiến cậu theo bản năng lựa chọn quên đi, nhưng âm thanh kỳ quái kia cứ lải nhải trong đầu, khiến cậu không cách nào quên đi được, nó khiến cậu càng thêm khó chịu.

Trương Đình Nguyệt ngây ngốc một hồi, thật sự không nghĩ tới lời của mình lại khiến Tề sư đệ thống khổ như vậy, rõ ràng, hắn đâu nói gì đâu?

Cũng chỉ có Trương Đình Nguyệt không biết nội tình mới suy nghĩ được như thế, trên thực tế mọi người đều sợ đến nỗi sắp tè ra quần, sớm biết nhị công tử Tề gia là kẻ điên có sở thích phanh thây giết người, nhưng ban đầu thấy y bộ dạng cũng bình thường, mọi người tự nhiên hạ thấp cảnh giác, mẹ ơi ai mà ngờ được mới quay đầu có một cái sắc mặt biến đổi nhanh như vậy đâu! Ngay cả báo trước cũng không thèm! Đừng có đùa như vậy nha!

Đám đông gào thét trong lòng, nhưng một kiếm của Sở Hàn Phi đã kinh động toàn trường, ngay cả cung phụng Đại Thừa cũng bày tỏ thái độ cung kính, như đối với một vị chuyển thế đại năng trâu bò nào đó, nghĩ đến quan hệ đạo lữ của hai người, thấy Tề Thiên Dương có dấu hiệu phát điên lần nữa, rất nhiều người cảm thấy kinh hãi tột cùng, không dám di động nửa bước.

___________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.