Chương trước
Chương sau
Tửu lượng của Tề Thiên Dương rất tốt, lẽ ra không dễ say như vậy, có điều hôm nay cậu thật sự đã chịu quá nhiều kinh hách, lại tấn cấp đột ngột, tự nhiên lúc buông lỏng, men say ập lên não, mới xảy ra tình trạng như vậy.

Trịnh Thiên Dương vác theo Tề Thiên Dương đến nửa đường thì chịu hết nổi, một con ma men cứ hết bới lại cọ khắp người ngươi, còn gọi tên kẻ khác mãi, cho từng đã từng là nam thần trong lòng thì bổn thiếu gia cũng không muốn hầu nữa!

Cơ mà cũng không cần y chịu đựng lâu, rất nhanh, Sở Hàn Phi nhận được tin vội vã chạy tới nơi.

Trịnh Thiên Dương mảy may chẳng nhận ra ánh mắt muốn ăn thịt người của hắn, vừa thở phào vừa đem Tề Thiên Dương giao vào tay hắn, một bên còn oán giận nói: “Sao bây giờ Sở sư thúc mới đến?”

Lẽ ra hắn cùng Tề thế huynh có ràng buộc khế ước đạo lữ, phải rõ ràng tình huống đôi bên như lòng bàn tay mới đúng, ngờ đâu mãi tới khi Tề thế huynh độ xong thiên kiếp, hắn mới lững thững đến nơi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trịnh Thiên Dương nhìn Sở Hàn Phi cũng mang theo mấy phần địch ý.

Sở Hàn Phi ôm tiểu thiếu gia yêu dấu nhà mình, cảm thấy đời này mãn nguyện rồi, chút bực bội khi nhìn thấy Trịnh Thiên Dương ôm Tề Thiên Dương ban nãy cũng bay biến sạch sẽ, không thèm để chút địch ý của hắn vào mắt, chẳng thèm giải thích, hắn ôm Tề Thiên Dương xoay người rời đi.

“Cái người này…” Trịnh Thiên Dương thì thào, mặt khó chịu, nhưng không làm gì cả, tình cảm Sở Hàn Phi giành cho Tề Thiên Dương chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra, y chỉ có chút bất mãn với thái độ của người này thôi.

Lúc được Trịnh Thiên Dương cõng, Tề Thiên Dương huơ tay múa chân như một con cua khổ lớn, vừa được nằm trong lòng Sở Hàn Phi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, cậu lập tức trở nên ngoan ngoãn, ôm cổ Sở Hàn Phi, chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa, còn ầng ậng hơi nước, hệt một chú cún ngoan.

“Không phải tới bước ngoặt tấn cấp hả? Tại sao lại uống rượu?” Sở Hàn Phi thấy trên người Tề Thiên Dương đã mang khí tức của tu sĩ Phân Thần, lòng thở dài một hơi đồng thời cũng không khỏi kinh ngạc một phen.

Tề Thiên Dương đột nhiên nhếch môi, mắt hoa đào cong thành một đường cung, như một chú hồ ly câu hồn đoạt phách, “Ta muốn, ngươi quản được không?”

Âm điệu của cậu uyển chuyển du dương, mang theo luật nhịp đặc biệt, quấn quýt trong lòng người nghe, Sở Hàn Phi cầm lòng không đặng cúi người hôn môi cậu, gió đêm se lạnh, môi hắn cũng lành lạnh, môi Tề Thiên Dương lại ấm nóng như lửa, một khắc hai môi giao nhau như ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt đến tâm can hắn.

Tề Thiên Dương lại bắt đầu bất mãn, rầm rì đẩy hắn ra, đôi mắt hoa đào nhiễm men say nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn, đẹp đến nỗi không thốt nên lời.

“Đừng nháo.” Tề Thiên Dương mười phần nghiêm chỉnh sửa sang lại vạt áo, “Giờ đang ở bên ngoài, nếu bị người ta nhìn thấy thì sao, ngươi không cần thanh danh nữa hả?”

Sở Hàn Phi sửng sốt, buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt đoan chính của thiếu gia nhà mình, đáng yêu muốn chết, bèn hùa theo: “Được, chúng ta về nhà?

Tề Thiên Dương gật đầu, chui vào vòng tay Sở Hàn Phi, thì thầm trong miệng: “Về ôm hồ ly to…”

Mặt Sở Hàn Phi đen thui.

Bạch Nhung, chính là con Phi tuyết ngọc hồ mà Tề Thiên Dương mang về,



Sở Hàn Phi mặt đen thui.

Bạch Nhung, chính là con phi tuyết ngọc hồ Tề Thiên Dương mang về, vì bộ lông trắng ngần và nhiệt độ cơ thể ấm áp, dạo này gần như đã thay thế tư cách làm ấm giường của Sở Hàn Phi, chỉ cần là lúc Tề Thiên Dương rảnh rỗi, thì nhất định phải đùa giỡn với con hồ ly đó một chút, cho nó ăn, chải lông gì gì đó đều không cần mượn tay người khác, con phi tuyết ngọc hồ này cao xấp xỉ một người trưởng thành! Tu luyện đến mức này thì dù cho chưa thành niên cũng sắp thành niên mất rồi! Còn là con đực!

Sở Hàn Phi quyết đoán làm như không nghe, một đường mang Tề Thiên Dương về phòng ngủ của hai người.

Vừa vùi vào chăn, Tề Thiên Dương lại bất mãn rầm rì mấy tiếng, môi mỏng khẽ nhếch, “Lạnh quá… Sở Hàn Phi, lại đây, chui, mau chui vào…”

Cuốn họng Sở Hàn Phi nhấp nhô vài lượt, nghĩ đến giấc mộng quỷ dị vừa rồi, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nhào tới, thế nhưng hắn vẫn còn sót lại mất phần lý trí, lấy ấm rót trà cho mình, mãi đến khi nỗi xúc động trong thân thể hoàn toàn lắng xuống, mới đưa tầm nhìn quay về, ai ngờ vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa lại thượng hỏa.

Tề Thiên Dương đợi lâu không thấy Sở Hàn Phi tới làm ấm, nhiệt độ cơ thể cậu thiên lạnh, ủ mãi không ấm chăn, ủy khuất muốn khóc tới nơi, thấy y phục của mình bị treo trên bình phong cạnh giường, liền quỳ bò với tay lấy, nhìn từ góc độ của Sở Hàn Phi, một vòng eo nhỏ ôm chưa đầy vòng tay cùng cái mông mê người vểnh cao cao.

Sở Hàn Phi mặt lạnh tanh, lại rót cho mình một tách trà.

Tề Thiên Dương lấy được quần áo xong, mặc vào thật gian nan, tầm nhìn của cậu cứ lắc lư, tay cũng hơi run, ngay cả cái tay áo cũng xỏ không vào, chẳng bao lâu đã giày vò bản thân đến thở hồng hộc, đã vậy đổ mồ hôi xong người lại càng lạnh, luống cuống muốn mặc áo cho xong, cậu nhìn thoáng qua Sở Hàn Phi, cảm thấy uất ức khôn cùng.

Sở Hàn Phi thở dài một hơi, tiến lên rút tay cậu ra khỏi áo, dùng chăn bông quán người thật kín, “Thiếu gia nghe lời, đừng quậy.”

“Sở Hàn Phi, ta lạnh!” Tề Thiên Dương ấm ức, “Ta muốn ngươi làm ấm giường!”

Sở Hàn Phi bó tay: “Được, ngươi ngủ đi, ta làm ấm giường cho ngươi.”

Tề Thiên Dương hài lòng, nhìn Sở Hàn Phi cởi từng lớp từng lớp y phục, mở to hai mắt, vươn tay xốc áo lót mỏng của hắn lên, sờ sờ cơ lưng rắn chắc của hắn, “Sở Hàn Phi, đẹp.”

Sở Hàn Phi bị sờ giật mình một cái, trong lòng kinh sợ tột cùng, thấy mặt Tề Thiên Dương mê man vô tội, ưu thương cảm thấy chặng đường về sau còn quá dài, hắn chỉnh lại áo lót lần nữa, chui vào trong chăn, ôm thật chặt Tề Thiên Dương từ phía sau không cho cậu lộn xộn, “Được rồi, ngủ nhanh nào, chuyện ở đây chúng ta không quan tâm nữa, ngày mai quay về Ngự Kiếm Môn.”

Hắn vốn định đến lấy lại đồ của mình, hiện tại đồ đã lấy được, nán lại bất quá chỉ vì thấy kịch hay, trừng trị cha con nhà họ Vân một phen, nhưng mấy chuyện này nào có quan trọng bằng Tề Thiên Dương, cậu hiện tại phân tách Nguyên Anh, thần hồn bất ổn, chính là khoảng thời gian suy yếu nhất, không được để mảy may sai sót, kỳ thực án theo suy nghĩ của hắn, ở Ngự Kiếm Môn cũng không tốt, dù gì nơi đó cũng nhiều người hỗn tạp, hắn còn có kẻ thù, tài nguyên có thể cho Tề Thiên Dương cũng không nhiều bằng Tề gia, nhưng chuyện của Tề Thiên Dương hắn không thể tự mình làm chủ, ít nhất cũng phải hỏi qua ý kiến Tề Thần Hiên.

Sở Hàn Phi sờ sờ đầu Tề Thiên Dương, thấy cậu ầm ĩ một hồi cũng thấm mệt, ngoan ngoãn gối lên khuỷu tay hắn ngủ, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Tề Thiên Dương an tĩnh ngủ, Sở Hàn Phi rốt cục cũng có thời gian rảnh, hắn gửi cho Tề Thần Hiên một đạo truyền âm phù, kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lượt, dừng một chút, vẫn quyết định không nói chuyện truyền thừa, trên thế giới này, cho dù là quan hệ thầy trò, cũng không phải không gì phá nổi, hắn chính là ví dụ tốt nhất.

Lúc nhận được truyền âm phù thì Tề Thần Hiên đang làm công khóa.



Từ lúc tiểu tôn tử rời đi, đại tôn tử cũng bế quan điều dưỡng, cuộc sống của Tề Thần Hiên như ao tù nước đọng, không nổi lên được sóng gió gì, Tề Thần Hiên là người cuồng tu luyện, lúc không phi thăng được thì liều mạng muốn phi thăng, hiện tại phi thăng không thành, chuyển tu tán tiên, sinh mệnh dài dằng dặc chỉ còn lại việc đợi thiên kiếp tới, quay đầu nhìn lại, cả đời này của ông, trừ mối tình oanh liệt thời trẻ ra, cái gì cũng chẳng có.

Lúc này Tố Thu và Kim Nghiễn Chi xuất hiện như ánh sáng cuộc đời, soi rọi hướng đi cho ông!

Đúng, không sai đâu, Tề Thần Hiên đã tìm được thú vui cuộc sống trên hai kẻ này, mỗi ngày tới cửa đánh họ một trận, cơm có thể ăn thêm hai bát to.

“Tề Thần Hiên! Chúng ta cùng ngươi không oán không thù, ngươi đến tột cùng vì cái gì mà hành hạ không buông tha cho phu thê chúng ta?” Kim Nghiễn Chi đỡ Tố Thu sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Tề Thần Hiên hận không thể ăn tươi nuốt sống ông, lại kiêng kỵ không dám.

Tề Thần Hiên ngồi trên xà nhà trong điện, nghe vậy miệng khẽ nhếch, “Không có gì là hành hạ hay không, trải nghiệm chút niềm vui ỷ thế hiếp người mà thôi, dù gì ta cũng là một gã ăn chơi trác táng mà.”

Đây cũng là một câu chuyện rắc rối, từ lúc Tề Thần Hiên mới ra giang hồ, đến thượng giới chỉ đạt Nguyên Anh hậu kỳ, hắn là một kiếm tu, lựa chọn hàng đầu là Ngự Kiếm Môn, nhưng ông vô cùng tôn sùng Nghiêm Lạc Thương, Ngự Kiếm môn là nơi bao che kẻ đầu sỏ đuổi giết hãm hại y, đương nhiên không lọt được vào mắt ông, ngặt nỗi ông dẫn đầu một phương, lại nổi danh là cao thủ sử dụng kiếm, người người đều cho rằng ông sẽ gia nhập Ngự Kiếm Môn, Kim Nghiễn Chi cùng Tố Thu khi đó vừa mới trở thành tán tiên, muốn nhận đệ tử, có lần bàn chuyện với người khác, nói thẳng ra là nhìn trúng Tề Thần Hiên gần đây đang nức tiếng gần xa, chỉ chờ ông vào cửa bái sư, kết quả ông không nói hai lời trực tiếp gia nhập Ngũ Thành Minh.

Ngũ Thành Minh là chỗ cao thủ ngũ đại thế gia kỳ Độ Kiếp tu luyện chờ thiên kiếp, tiểu bối tầm thường đi vào đều bị khí thế cường đại này chấn trụ, thậm chí còn ảnh hưởng đến con đường thành tiên, không ngờ tới Tề Thần Hiên người ta không chỉ tiến vào đó, còn lưu lại, thả tin nói tình nguyện ở Ngũ Thành MInh tự học cũng không đi Ngự Kiếm Môn làm bạn với súc sinh.

Kim Nghiễn Chi sau đó hay tin vô cùng tức giận, nhận định ông là kẻ ăn chơi trác táng không triển vọng, ngày sau tất nhiên tiên đồ không thuận.

Lời này người khác nói ra là chửi rủa, nhưng thốt ra từ miệng tán tiên lại là tiên đoán, Tề gia khi đó có hơn mười vị đệ tử trước sau phi thăng, một đoạn thời gian huy hoàng vừa qua, chỉ có một vị tán tiên bảo vệ, tuổi đã đạt gần đến giới hạn phi thăng, đệ tử Độ Kiếp Đại Thừa cũng lưa thưa vài người, thế lực trong giới Tu chân so ra rất yếu kém, đoạn thời gian đó, không biết có bao nhiêu người sau lưng thầm cười nhạo Tề Thần Hiên không biết thức thời.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Tề Thần Hiên ở Ngũ Thành Minh giống như cá gặp nước, thực lực càng ngày càng mạnh hơn, giữa đường còn nảy sinh tình yêu, sinh mấy đứa con, chưa đến nghìn năm, đã áp chế hai người kia đến độ không ngẩng đầu nổi.

Kim Nghiễn Chi sắc mặt không khá nổi: “Năm đó ta lỡ lời, Thần Hiên kiếm tiên muốn truy cứu, chỉ truy cứu mình ta không được sao? Liên quan gì đến Tố Thu?”

Tề Thần Hiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hai người, ý tứ rất rõ ràng, chính là thấy hai người các ngươi không vừa mắt.

Kim Nghiễn Chi lần này thật sự nổi giận, bất luận thành hôn bao nhiêu năm, trong suy nghĩ của gã, Tố Thu là nữ thần, kết quả người hắn yêu quý trân trọng thế mà bị người ta dùng ánh mắt nhìn uế vật làm bẩn!

Gã lập tức rút kiếm xông tới, Tố Thu tóc mai hơi loạn, đôi mắt đanh nhọn liếc Tề Thần Hiên, như có muôn vàn oán hận.

Tề Thần Hiên bắt đầu hăng hái, đang định đánh Kim Nghiễn Chi một trận nữa, đột nhiên một đạo truyền âm phù nhanh như sấm vọt vào đại điện, nổ vang bên tai ông: “Thiên Dương ở Vân Lam tông đảo vượt cấp đột phá Phân Thần, sư phụ, chúng con sợ là phải trở về sớm.”

Tề Thần Hiên dừng động tác lại, liếc Kim Nghiễn Chi một cái, đưa tay tung một pháp ấn vàng ròng đánh bay gã về với mặt đất, “Hôm nay tâm trạng tốt, không đánh các ngươi nữa.”

Kim Nghiễn Chi bị pháp ấn vàng ròng nọ đánh bay xuống nền bạch ngọc, bốn phía xung quanh xuất hiện vết nứt, nghe thấy thế thì tức nói không ra hơi, mắt lật một cái, hôn mê bất tỉnh.

Mãi đến khi thân ảnh thon dài của Tề Thần Hiên ra khỏi đại điện, Tố Thu vẫn không động đậy, một lúc lâu, ả mới chậm rãi đi đến trước mặt Kim Nghiễn Chi, phiền muộn nhuốm màu ánh mắt xinh đẹp làm say lòng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.