Cảm giác ghê rợn.
Giơ tay, còng tay, đưa chân, xiềng chân, mở mắt, vẫn tối tăm như cũ không nhìn thấy ranh giới.
Không biết đã đợi bao lâu ở cái nơi quỷ quái này, Tề Thiên Dương lúc mới còn nổi trận lôi đình dần dần biến thành một bãi nước đọng, bắt đầu vô cùng tưởng niệm đùi gà vàng ươm mẹ mình hầm.
Trên thực tế bị giam cho đến bây giờ, cậu nghĩ mình hẳn phải rất đói, nhưng trừ việc tâm trạng trì trệ không được tự nhiên, cậu căn bản không hề có cảm giác gì.
Cậu nhớ thời điểm bản thân ngã sấp xuống, đầu đụng phải thứ gì đó, khi ấy đau cực kì, nhưng bây giờ lại không có cảm giác đau đớn. Cậu có thể cảm nhận được thân thể này phi thường khỏe mạnh, sờ một cái, vết sẹo trên cánh tay theo cậu bốn, năm năm kia đã biến mất, xúc cảm bàn tay cũng không đúng, thô ráp không thể nào lờ đi được, vết chai ở lòng bàn tay dày đặc, phỏng chừng lấy dao cứa cũng không để lại vết gì.
Cậu xác định mình đã xuyên qua, nhưng cậu không vui vẻ chút nào, cậu có người cha chính trực nghiêm nghị, người mẹ ôn nhu từ ái, tên Tề Thiên Nhai kia miễn cưỡng cũng coi là một người anh tốt...
Tề Thiên Dương khịt khịt mũi, được rồi, đa sầu đa cảm trước tiên đặt sang một bên, việc cấp bách bây giờ là ra khỏi nơi này.
Bốn phía đen như mực, không lọt chút gió, phán định sơ bộ là một nhà tù bịt kín.
Xiềng xích trên tay chân rất nhẹ, lúc đi cũng không phát ra âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/243445/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.