"Vũ ca! Vũ ca! Em đến rồi! Mấy người đánh nhau cũng không kêu em a! Danh hiệu tiểu vương tử gạch cũng không phải vô ích đâu!"
Tiếng chuông tan học tiết hai cùng với tiếng Vương Chúc Kỳ lớn giọng đồng thời vang lên, người thì chưa thấy đâu, xa xa đã nghe được tiếng cậu ta rống to.
Dương Tinh Vũ tay run lên, chút nữa là điện thoại đã bị ném xa.
Hắn theo bản năng quay đầu lại, thiếu niên trên giường quả nhiên bị đánh thức.
Đường Hiệt nhíu nhíu mày, phản ứng trong chốc lát mới nhớ tới bản thân đang ở phòng y tế trường học.
Cậu phải rất cố gắng mới ngồi dậy được, mắt tựa như bị keo dính lại với nhau, nỗ lực rất nhiều lần vẫn không mở mắt nổi, liền dứt khoát lựa chọn từ bỏ.
Dương Tinh Vũ nhìn bộ dáng cậu ngồi ở trên giường ngủ gà ngủ gật có chút muốn cười, đầu gật gà gật gù, cũng không sợ gãy đốt sống cổ.
"Vãi, học sinh chuyển trường, mặt cậu làm sao vậy! Trúng độc sao?"
Vương Chú Kỳ vốn dĩ chỉ tâm tâm niệm niệm mỗi Vũ ca của cậu ta, kết quả mới vừa bước vào cửa phòng y tế, ánh mắt đã bị Đường Hiệt hấp dẫn.
Dưới chân cậu ta nổi gió, vọt một cái mạnh tới trước mắt Đường Hiệt, tốc độ mau đến mức Dương Tinh Vũ cũng không kịp tới ngăn cản.
Đường Hiệt tự nhiên trực tiếp chịu đựng một tiếng "Sư tử gầm", giật mình một cái liền hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ mở mắt, ngay lập tức mặt đối mặt với một nam sinh lông mày thưa thớt đang nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-keo-sua/1038009/chuong-7.html