Sớm muộn gì cũng sẽ có đại biến, ta vốn tưởng rằng tiểu hoàng đế ít nhất sẽ chuẩn bị một chút, lưu lại đường lui gì đó. Không nghĩ tới hắn lại có bộ dáng suy sút tiều tụy như hôm nay! Thì ra ta thật sự đã đánh giá cao hắn sao?
Taxoay người muốn hồi cung, lại bị hắn bắt được cánh tay, cứ nghĩ hắn bệnh đến mức gió vừa thổi đã gục, thế nhưng lực đạo trên tay lại vô cùnglớn. Thanh âm của hắn lộ ra suy yếu nói:
“Hiền phi nếu cảm thấy thân thể khó chịu, nên hồi cung bảo dưỡng, không có chuyện gì ra ngoài có thể trúng gió. . . . .”
Hãm cha? Thân thể khó chịu? Hắn nói lão tử sao? Ta thấy chính là nói hắnmới đúng. Lão tử hiện tại mặc dù thân thể nữ nhân, nhưng so với tiểuhoàng đế mặt xanh mét trước mắt này còn tốt hơn nhiều.
Thế nhưng, hiện tại dù sao hắn cũng là hoàng thượng, cho dù biết hắn chỉ nói suông chứ không làm, ta cũng phải tươi cười đáp lại “Đúng vậy a”. Sau đó, taliền cúi chào rồi rời đi.
Cho đến khi đi khỏi thật xa, ta vẫn còn có cảm giác tiểu hoàng đế vẫn đang nhìn ta. Ánh mắt nóng rực như muốnthiêu đốt. Nhưng ta cũng không quan tâm lí do là gì, lão tử cũng cầnphải giữ thể diện a.
Như thế, lại qua mấy ngày, vào một buổi tối, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an, buồn bực như bị một tảng đálớn đè nặng, khiến cho ta cũng sắp không thở nổi, khống chế không đượcphát ra tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó liền từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-hu-hong-xuyen-qua-thanh-hoa-khoi/1632504/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.