Chung Dịch chậm rãi liếm rượu chảy trên người Trì Quân. Trì Quân nhướng mày sốt ruột, dùng ngón tay nắm chặt và dưới ghế sô pha, làm cho miếng vải bằng phẳng ban đầu trở nên nhăn nheo. Đến lúc này, hắn vẫn cứ 'không biết sống chết' giơ chân lên ma sát nhẹ nhàng bên hông của Chung Dịch. Sau đó bị Chung Dịch bắt được mắt cá chân của mình, chậm rãi và chắc chắn nâng lên... "A..." Trì Quân cắn môi dưới, tưởng tượng nghĩ: Lúc trước mình tập võ Judo lẽ nào chỉ vì làm chuyệ này sao? Đây là chuyện rất nhiều năm trước. Bà nội mới vừa qua đời, hắn được tư vấn tâm lý rất lâu. Một bác sĩ gợi ý nói hắn không thể ra ngoài là bởi vì 'không có cảm giác an toàn'. Cho nên Tùng Lan đã thương lượng với ông nội mời một người thầy cho Trì Quân, dạy hắn chút võ phòng thân. Tất nhiên, đối với cậu bé Trì Quân tác dụng an ủi còn lớn hơn tác dụng thực tế. Hắn học được mấy năm, trong mắt người ngoài hắn trở thành một thiếu niên rộng rãi. Thân hình cân đối, kết hợp với các bài tập rèn luyện hình thể khác mà có được đường nét cơ bắp không quá mức khoa trương. Hắn có quá nhiều thứ muốn học, khóa học Judo dần dần dừng lại. Sau này lên đại học càng thêm không có thời gian luyện tập. Sau đó chính là bây giờ. Chung Dịch hôn trán và khóe môi của hắn, nói: "Em vẫn còn phân tâm à?" Trì Quân cười khúc khích, liếc nhìn chai rượu trên tay Chung Dịch. Hắn vươn tay ra. Chung Dịch nhíu mày: "Em chắc chứ?" Trì Quân: "Chắc." Chung Dịch giao nửa chai rượu còn lại cho Trì Quân. Sau một giây, Trì Quân dùng sức vào chân đột ngột đứng dậy, hai người đảo ngược tư thế, đổi thành Chung Dịch bị đè trên ghế sô pha. Mà lúc này, dưới hông cậu là mảnh vải nhăn nheo mới vừa bị Trì Quân nắm. Chung Dịch vẫn rất tự nhiên nhìn Trì Quân từ dưới lên, có tâm trạng phân biệt: "Em dường như không vui." Theo kinh nghiệm của cậu, Trì Quân 'không vui' 8-9 phần đều có liên quan đến bà nội Chu Tú Quân. Trì Quân nhún vai, cơ bắp mỏng manh trên người đều bị động tác này kéo. Trên người hắn vẫn còn vết rượu đỏ sậm, nồng nặc mùi rượu nho. Chung Dịch nhìn hắn, không thể không thừa nhận mình thật sự bị hắn thu hút. Nhưng Trì Quân không vui. Chung Dịch không có động tác khác, chỉ nói: "Em có thể kể cho anh nghe." Trì Quân im lặng. Một lát sau, hắn cầm chai rượu trực tiếp uống một hớp. Sau đó cúi đầu hôn Chung Dịch. Chung Dịch giơ tay chạm vào phía sau đầu của Trì Quân, ngón tay luồng vào chân tóc mềm mại xoa xoa. Khi Trì Quân đứng dậy nói: "Hương vị rất ngon." Không biết là nói rượu hay là nói Chung Dịch. Chung Dịch bất lực. Trì Quân nói gần nói xa: "Em cũng muốn thử một chút." Rất nhiều lần, hai người ở bên nhau nhưng luôn là Trì Quân quần áo xốc xếch, trong khi Chung Dịch vẫn quần áo ngay ngắn như cũ. Đây là một loại thú vị. Nhưng vào lúc này, rượu đã tạo thành một mảng màu đỏ sẫm trên người Chung Dịch. Hắn hơi đau lòng cho người yêu, nhưng cảm thấy có thể tha thứ được. Nếu như mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để nói với Chung Dịch mọi chuyện, không phải là không có nghĩ đến mà nếu có thể bởi vì những lý do khác gác lại, thì điểm mấu chốt là luôn muốn mọi thứ được chậm lại trong tiềm thức. Trì Quân đương nhiên cũng có thể giấu mình. Nhưng cũng như Trì Quân có thể dựa vào sự thay đổi trong sắc mặt của Chung Dịch đoán được rất nhiều; cũng là người chung chăn gối, Chung Dịch đã có rất nhiều suy nghĩ trong mấy năm qua. Cậu thỉnh thoảng sẽ so sánh trạng thái của Trì Quân với Trì tổng nhỏ đời trước. Trước đây, sau khi Trương Tiếu Hầu ra nước ngoài, bên cạnh Trì tổng nhỏ đã không còn người bạn có thể tâm sự tất cả mọi chuyện. Hắn hoàn toàn dùng bộ vest và giày da ngụy trang bản thân, vừa là một lớp mặt nạ vừa là một loại bảo vệ. Hắn càng trở nên trầm lặng và ít nói hơn, chàng trai 20 tuổi lại có dáng vẻ 'ít khi nói cười'. Lúc đó Chung Dịch cảm thấy để đối mặt với Thịnh Nguyên thì 'ông cụ non' của bạn thân là chuyện đương nhiên. Bên cạnh đó, khi Trì Quân giao tiếp với mọi người luôn mỉm cười, ăn nói khéo léo, cử chỉ hào phóng, là chuẩn mực cho thế hệ trẻ trong giới xã giao. Ngoại trừ Trì Bắc Dương và Trì Minh, không có ai nói hắn không tốt. Đời này lại có sự khác biệt rất lớn. Chung Dịch đã nhìn thấy Trì Quân lúc đang vùi mình trong chăn mềm vào buổi sáng và không muốn dậy, trong mơ màng đến gần hôn mình. Cậu cũng đã nhìn thấy Trì Quân trong phòng tắm, nước mắt sinh lý chảy dài theo nước tắm. Cậu đã nhìn thấy Trì Quân trong khi quần áo chỉnh tề mạnh mẽ bàn bạc công việc kinh doanh. Cậu cũng đã nhìn thấy Trì Quân che mắt và say mê dưới người của mình. Muôn vàn gương mặt như vậy tạo thành người cậu yêu thích và yêu sâu đậm. Thời gian trôi qua, Chung Dịch càng cảm thấy: Mình phải bắt được cậu ta, giữ chặt lấy cậu ta, làm cho cậu ta ở bên cạnh mình, bị mắc kẹt trong vòng tay của mình. Tất nhiên mình sẽ yêu thương cậu ta thật tốt. Đây là tâm tư không thể nói ra dưới vẻ mặt tao nhã của Chung Dịch. Trong ngày thường, nhiều nhất cũng chỉ thể hiện ở một số sự kiểm soát quá mức trong lúc yêu. Trì Quân phát hiện ra và nói rất thích. Hắn cúi đầu hôn Chung Dịch, đầu lưỡi mang theo mùi rượu thơm nhẹ nói: "Em thật yêu anh." Trái tim của Chung Dịch lập tức mềm mại. * * * Đời này, Trương Tiếu Hầu vẫn lựa chọn ra nước ngoài như cũ, rất phóng khoáng và rất yên tâm. Trước khi đi, y âm thầm hẹn riêng Chung Dịch, muốn nói nhưng lại thôi: "Cậu phải chăm sóc cho cậu ấy thật tốt." Chung Dịch đương nhiên đồng ý. Đó là trong quán bar. Trương Tiếu Hầu cầm trên tay một ly rượu whisky, đốt điếu thuốc lại bị người pha chế rượu ngăn cản. Y nói xin lỗi và dập tàn thuốc, nói với Chung Dịch: "Trước đây tớ luôn lo lắng." Dừng một chút: "Nhưng cuộc sống trên đời, tớ cũng không có cách nào trói chặt với Nấm." Y cũng có cuộc sống của mình, có mấy cô gái nước ngoài và ăn chơi trác táng. Chung Dịch nheo mắt nhìn y. Trương Tiếu Hầu rất thản nhiên: "Tớ thích con gái." Sau khi Nấm công khai giới tính của mình, y đã xem xét lại giới tính của mình một lần. Quả nhiên thẳng tắp, trước sau như một. Sau đó, y càng tò mò về người có thể bẻ cong Nấm. Chỉ là y bận nhiều việc, cuối cùng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Chung Dịch. Cũng may trước đó cả hai người đã từng tham gia một cuộc thi, cuối cùng cũng coi như hiểu được phần nào về tính cách và năng lực của Chung Dịch. Điều quan trọng nhất là làm một người bạn thân, y rất tin tưởng vào ánh mắt của Trì Quân. Chung Dịch lắc đầu: "Tớ không nghĩ đến điều này." Cậu hiểu rõ đời trước và đời này, Trương Tiếu Hầu đều xem Trì Quân như một nửa em trai. Hơn nữa, cậu ở bên Trì Quân trong một thời gian dài, người yêu cũng cho hắn đủ 'cảm giác an toàn'. Và ngược lại, Chung Dịch không đến mức bởi vì một câu của Trương Tiếu Hầu lại suy nghĩ ra điều gì. Chỉ là Chung Dịch càng thêm xác định chỉ sợ Trì Quân đã trải qua điều gì đó. Thậm chí tạo thành tổn thương nhất định. Dựa theo những lần trước đây dáng vẻ Trì Quân không thích hợp. Chỉ là người già qua đời không đến mức như vậy. Chung Dịch xác nhận với Trương Tiếu Hầu: "Trong lòng em ấy có chuyện gì rất nghiêm trọng không?" Trương Tiếu Hầu ngẩn ra, lắc đầu một cái: "Chuyện này phải hỏi cậu ấy." Lại giải thích: "Tớ biết không nhiều, lúc đó cũng quá nhỏ. Ba mẹ tớ có lẽ biết được một chút, nhưng bọn họ không nói cho tớ biết." Sau đó, Chung Dịch đã đi kiểm tra tin tức. Với địa vị của tập đoàn Thịnh Nguyên, cái chết của vợ người sáng lập chắc chắn sẽ chiếm một trang báo. Cậu không biết rõ thời gian cụ thể, lúc đó internet cũng kém phát triển. Cũng may Trương Tiếu Hầu cau mày một hồi mới nhớ ra: "À, là kỳ nghỉ hè trước khi lên tiểu học." Chung Dịch đột nhiên cảm thấy mình và Trì Quân đều có bệnh giống nhau. Chu Tuyết bỏ nhà đi cũng vào năm đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]