Editor: demcodon
Đầu dây bên kia điện thoại, Trì Quân nói cám ơn: "Thật nhiều trứng vịt muối, thịt cũng thật nhiều! Cảm ơn dì, con sẽ giới thiệu bạn học đến chỗ dì."
Lời nói truyền đến bên tai Chung Dịch, làm cho cậu có loại cảm giác kỳ lạ sai lệch. Đây là Trì Quân mà không phải Trì tổng nhỏ.
Nhưng câu nói tiếp theo lại kéo cậu về hiện thực.
Giọng của Trì Quân vẫn cứ trong sáng nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nói với Chung Dịch: "Năm cổ đông ở đây thấy tớ ra sức như vậy..." Mặc dù trên thực tế, hắn làm rất ít, chỉ nhắc đến tình huống của Chu Hồng với Chung Dịch một câu: "Khẳng định rất thả lỏng, rất xem nhẹ. Mà bây giờ tớ chỉ là sinh viên năm nhất."
Chung Dịch: "Đúng vậy, chỉ là sinh viên năm nhất. Có phải sắp đến sinh nhật cậu không?"
Trì Quân ngẩn ra: "Còn sớm, mấy tháng nữa."
Chung Dịch: "Vậy tớ phải bắt đầu suy nghĩ quà sinh nhật cho cậu thôi."
Trì Quân lắc đầu cười, nhận túi nilon trong tay dì bán cháo lại đi mua đồ ăn cho mình.
"Tớ có một số ý tưởng." Hắn nói: "Nhưng sẽ mất nhiều thời gian để thực hiện."
Nói đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, Trì Quân tự nhiên là 'phe Thượng Hải'. Sự xuất hiện của Chung Dịch hoàn toàn khắc sâu thêm ấn tượng này.
Nhưng những người thuộc phe Bắc Kinh sẽ phát hiện Trì tổng nhỏ và một số ban lãnh đạo cấp cao phe Thượng Hải dường như không đồng lòng. Bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy Trì Quân quá ngây thơ, tin vào gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-hao-mon-bi-om-nham-da-song-lai/906146/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.