22.
Sau khi Trương Linh xảy ra chuyện, mẹ tôi chạy đến nhà ông ngoại làm loạn một trận lớn.
“Là do ba, năm đó ba cứ nhất quyết muốn con sinh ra đứa nghiệt chủng này, giờ thì tốt rồi, nó hại con gái con biến thành một đứa người không ra người, quỷ không ra quỷ, ba vui chưa?”
“Con bé cũng là con gái con.” Ông ngoại ngồi im không nhúc nhích.
“Nó không phải! Nó là ác ma mà ba nhất quyết muốn con sinh ra!”
“Lúc đó con đã mang thai sáu tháng rồi, phá thai sẽ ảnh hưởng đến cơ thể con.” Ông ngoại kìm nén cơn giận: “Sở dĩ con gái con biến thành dáng vẻ như bây giờ, cũng là do con cưng chiều quá mà ra, là con nuôi nó thành kẻ kiêu ngạo ương ngạnh, cho nên giờ mới bị mọi người quay lưng lại như vậy!”
"Trần Song là do ba nuôi, ba sẽ chịu trách nhiệm với nó, nó là một đứa trẻ lạc quan lương thiện, nhân cách của nó không hề bị lệch lạc.”
“Chuyện giờ con phải làm, không phải là chạy tới đây kêu la oang oảng, là mà ở bên cạnh đứa con gái kia của con, làm bạn với nó.”
“Con còn phải ngẫm kĩ lại bản thân mình, về sau đừng nuôi dạy con như vậy nữa.”
…
Hai người trò chuyện rất lâu trong phòng.
Lúc mẹ tôi đi ra, nhìn thấy tôi, trong mắt toàn là hận ý.
“Mày buông tha cho em gái mày đi, con bé đủ thảm rồi, mày có cái gì thì cứ chĩa mũi dao về phía tao.” Bà ta nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-hac-dao-dong-tinh-khong-cam-chac-ca-sung/3343540/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.