"Tôi chỉ nói đùa thôi." Giang Dĩ Trạch hơi xấu hổ cúi đầu, có trời chứng giám, vừa rồi cậu chỉ thuận miệng trêu một câu, không nghĩ tới Đường Cảnh Đồng lại coi là thật. "Ừ." Đường Cảnh Đồng gật nhẹ, ngẩng đầu chớp đôi mắt đen sâu hút: "Nhưng tôi thì nói thật." Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc. Lúc này đổi thành Giang Dĩ Trạch rơi vào trầm mặc, cậu nhìn thoáng qua biểu tình của Đường Cảnh Đồng nhưng không nhận ra được tâm tình của ảnh đế, không rõ anh đang nghĩ gì. "Tiền bối, có phải anh đang trêu đùa tôi đúng không?" Giang Dĩ Trạch thấp thỏm hỏi lại. "Không có... Cậu sợ à?" Đường Cảnh Đồng khẳng định thêm lần nữa, chợt nhớ ra Giang Dĩ Trạch vừa comeout không lâu trước đây, có lẽ cậu ấy đang sợ mình? Giang Dĩ Trạch nhướng mày, nam nhi đại trượng phu sợ cái gì, Đường Cảnh Đồng không sợ thì thôi, cậu có gì phải sợ chứ? "Đương nhiên không phải, để tôi xuống bếp lấy màng bọc thực phẩm." Cậu chuẩn bị rời đi liền bị Đường Cảnh Đồng ngăn lại. "Cậu lên tầng trước đi, để tôi đi lấy cho." Đường Cảnh Đồng dứt lời lập tức cất bước hướng vào phòng bếp, bỏ lại tiểu thiếu gia đứng tại chỗ há hốc miệng. Cuối cùng cậu đành nghe lời bước lên cầu thang, trong lòng có chút không yên. Vài phút sau ảnh đế mang theo màng bọc thực phẩm và băng dính y tế lên tầng, đầu tiên dùng nilon quấn quanh đầu gối sau đó dán băng y tế lại, như thế sẽ đảm bảo được miệng vết thương không bị dính nước. Mắt thấy Giang Dĩ Trạch ngồi cứng đờ bên mép giường, trong lòng ảnh đế cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng nhiều hơn chính là lo lắng quan tâm. Đường Cảnh Đồng mặt không thay đổi nói: "Cậu cởi quần ra đi." Giang Dĩ Trạch cắn nhẹ môi, vẻ mặt có chút căng thẳng, không biết có phải do cậu nghĩ nhiều không nhưng lời này của Đường Cảnh Đồng nghe khá giống tình tiết tổng tài bá đạo ra lệnh cho con gái nhà lành thoát y. Sau đó tự thân vận động! Chậc chậc... edit bihyuner. beta jinhua259 Tiểu thiếu gia lập tức thức tỉnh, Đường Cảnh Đồng là trai thẳng 100%, bỏ ngay mấy cái suy nghĩ đồi bại trong đầu đi! Cậu lắc lắc đầu, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Đường Cảnh Đồng cậu chậm rãi cởi quần dài vắt lên cái bàn bên cạnh. Đường Cảnh Đồng nhìn cặp chân trần trụi lộ ra, thân hình Giang Dĩ Trạch nhỏ hơn anh cho nên hai chân thon dài, vừa nhìn chính là kiểu người gầy yếu mảnh mai. Có lẽ do cậu thường xuyên mặc quần dài nên làn da trắng đến phát sáng, hai bàn chân nhỏ nhắn đầy đặn, không biết có phải căng thẳng trước mặt người lạ hay không mà ngón chân cậu hơi cuộn xoắn lại. Đường Cảnh Đồng thừa nhận chân của Giang Dĩ Trạch thực đẹp mắt, không giống chân của những người đàn ông khác mà anh từng nhìn thấy, hai chân của tiểu thiếu gia trông mềm mại trắng trẻo y như trẻ con, khiến cho người ta có xúc động muốn chạm vào xoa nắn. Anh hơi nhíu mày, ý thức được suy nghĩ vừa rồi của mình quá lệch lạc. Sau khi hít sâu một hơi, ảnh đế chuyển ánh mắt lên hai đầu gối quấn băng gạc của tiểu thiếu gia, lớp băng dày cộm đắp bên trên có chút xộc xệch và hơi bẩn, có lẽ do bị ma sát với vải quần. Giang Dĩ Trạch ngồi trên giường hơi mất tự nhiên, ngón chân co quắp lại, nhìn Đường Cảnh Đồng đang ngồi xổm trước mặt mình. Mái tóc đối phương được cắt ngắn gọn gàng, sợi tóc vào nếp ngay ngắn, ngũ quan tinh xảo, gương mặt tuấn mỹ, hiện tại đang kề sát vào cậu, một mùi hương nhàn nhạt len vào đầu mũi. Ảnh đế cúi đầu quan sát vết thương, Giang Dĩ Trạch thấy mặt mình hơi nóng lên. "Tạm thời đừng thay vội, cứ để như vậy tắm rửa xong hẵng đổi băng mới sau. Để tôi cố định lại cái gạc một chút rồi quấn màng bọc bên ngoài." Đường Cảnh Đồng đưa ra kết luận sau một hồi chăm chú quan sát. Giang Dĩ Trạch nào dám nói thêm gì, chỉ có thể cuống quýt gật đầu: "Ừm ừm." Đường Cảnh Đồng nói lời đi đôi với hành động, anh nâng chân của tiểu thiếu gia lên, bóc một mép gạc ra sau đó cố định lại, tiếp theo dùng màng nilon quấn ép vài vòng xung quanh, cuối cùng dùng băng y tế dán chặt. Giây phút bị Đường Cảnh Đồng chạm vào, Giang Dĩ Trạch có chút không thích ứng được. Cậu hơi giật mình, chậm rãi cảm nhận động tác dịu dàng của Đường Cảnh Đồng sau đó mới yên tâm thả lỏng giao phó hoàn toàn cho đối phương. Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi thơm trên cơ thể Đường Cảnh Đồng trở nên đậm đặc hơn khiến cho người ta say mê. "Tiền bối, anh dùng nước hoa gì thế?" Giang Dĩ Trạch tò mò hỏi. "Tôi không dùng nước hoa." Đường Cảnh Đồng ngẩng đầu liếc cậu một cái. "Nhưng tôi biết cậu đang ngửi thấy mùi gì, là mùi sữa tắm tôi hay dùng, cậu thích mùi này à? Để hôm nào tôi mang cho mấy lọ, trong nhà còn rất nhiều." Giang Dĩ Trạch gật đầu lia lịa: "Thích, mùi này dễ chịu lắm, cảm ơn tiền bối trước nhé." Đường Cảnh Đồng lúc này đã dán xong phần mép của màng nilon, anh đặt cuộn băng dính y tế xuống, nhẹ nhàng thả chân của tiểu thiếu gia chạm đất. "Được rồi đấy, dán kỹ lắm rồi. Cậu tắm rửa đi, một lát nữa tôi giúp cậu thay gạc." "Ừm." Giang Dĩ Trạch gật đầu đứng dậy đi thẳng vào buồng tắm. Đường Cảnh Đồng ngơ ngẩn hít sâu một hơi, bắt đầu thu dọn. Khoảnh khắc chạm vào làn da của Giang Dĩ Trạch, trong lòng ảnh đế vậy mà lại nảy sinh một loại cảm xúc đáng xấu hổ. Lúc đối phương nói chuyện, Đường Cảnh Đồng nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia liền muốn ấn cậu xuống mà ức hiếp một phen. Anh không rõ mình sẽ phải làm gì, nhưng tóm lại đó là một loại dục vọng kỳ quái. Thu dọn gọn gàng đâu vào đấy, Đường Cảnh Đồng ngồi xuống mép giường tĩnh tâm. Đây là giường của Giang Dĩ Trạch, trong phòng rất yên tĩnh cho nên anh có thể nghe được tiếng nước róc rách phát ra từ buồng tắm, điều này khiến cho ảnh đế có chút tâm phiền ý loạn. Hôm nay anh đã làm ra quá nhiều chuyện kỳ cục, không giống phong cách hàng ngày của bản thân. Lúc này bỗng dưng wechat báo có tin nhắn mới, là Cao Thừa Bỉnh nhắn tới. Đối phương chỉ hỏi đơn giản một câu: [Anh đang ở đâu?] Đường Cảnh Đồng cũng không định giấu giếm, trực tiếp nhắn trả lời: [Nhà Giang Dĩ Trạch.] Anh biết hôm nay Cao Thừa Bỉnh lại xem livestream của Giang Dĩ Trạch, sau đó đoán ra vị khách không mời mà tới chính là mình, bởi vậy không phải giấu anh ta. Cao Thừa Bỉnh: [...] Đối phương gửi ba dấu chấm sau đó không nhắn thêm gì, Đường Cảnh Đồng cất điện thoại mặc kệ. Anh nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt dừng lại trước cửa phòng tắm. Giang Dĩ Trạch tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc áo choàng tắm màu tím dài ngang đầu gối, hai cẳng chân trắng trẻo thon dài đồng thời lộ ra, phía dưới còn đi dép lê cartoon đáng yêu, cậu chậm rãi bước tới bên giường. Đường Cảnh Đồng nuốt một ngụm nước bọt, cố làm ra vẻ thản nhiên mà đứng lên nhưng giọng nói khó che giấu sự vội vàng: "Cậu ngồi đây đi, để tôi thay băng gạc mới." Ảnh đế mở hộp thuốc trên bàn, cầm theo đồ dùng sát khuẩn và bông băng mới sau đó quay lại giường. Anh phát hiện màng bọc thực phẩm và miếng gạc cũ đã bị bóc ra sạch sẽ, vết thương hồng hồng còn rướm máu lộ ra trước mắt, có lẽ buổi chiều cậu đi lại cho nên miệng vết thương chưa thể khô. "Có dính nước không?" Đường Cảnh Đồng hỏi một câu. Giang Dĩ Trạch lắc đầu: "Vừa rồi tắm xong tôi thấy đằng nào cũng phải thay băng mới cho nên thuận tiện bóc băng cũ ra luôn." edit bihyuner. beta jinhua259 Đường Cảnh Đồng không nói gì thêm, mở lọ thuốc đỏ chấm nhẹ lên miếng bông y tế rồi bắt đầu cẩn thận sát khuẩn cho Giang Dĩ Trạch. "Ừm, đừng nhúc nhích, để tôi lau sạch đã." Đường Cảnh Đồng vừa nói vừa chăm chú thực hiện. "Shhh..." Giang Dĩ Trạch vốn đã cảm thấy vết thương không còn đau nữa, nhưng lúc này bị miếng bông thấm thuốc khử trùng lạnh lẽo chạm vào mới không nhịn được xuýt xoa một tiếng, cậu hít khí lạnh, cái chân hơi giật giật, vừa vặn đụng vào lồng ngực Đường Cảnh Đồng. Động tác của Đường Cảnh Đồng buộc phải dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt tiểu thiếu gia. Vài giây sau, Giang Dĩ Trạch cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ, chậm rãi thu cái chân về, thành thật nói: "Xin lỗi anh, vừa rồi tôi bị giật mình..." "Không sao." Đường Cảnh Đồng ngắt lời cậu: "Vẫn đau vậy à?" Anh lại ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát hiện áo tắm trên người Giang Dĩ Trạch có chút lỏng lẻo, cậu hơi cúi người để lộ mảng da thịt trắng nõn trước ngực, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, cảnh tượng khiến cho ai đó muốn chảy máu mũi. Ảnh đế bèn lặng lẽ cúi đầu. "Thật ra không đau lắm, vừa nãy tôi bị giật mình thôi." Kỳ thực người xấu hổ hơn vẫn là Giang Dĩ Trạch, cậu là người đá vào ngực người ta, may mà ảnh đế không tức giận. Tiểu thiếu gia ngượng ngùng nghĩ thầm. Đường Cảnh Đồng ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu sát khuẩn vết thương cho Giang Dĩ Trạch. Vết rách này còn dính máu khô, dùng bông lau sạch bụi bẩn xong mới thấy nó khá sâu, một mảng da lớn đã bong tróc ra, nếu không xử lý tốt sẽ để lại sẹo. Bởi vậy Đường Cảnh Đồng vô cùng tận tụy dặn dò Giang Dĩ Trạch, nói cậu không được làm cái này cái kia, đặc biệt không được để nhiễm trùng thì mới nhanh lành. "Để lại sẹo cũng không sao cả, tôi ít khi mặc quần cộc ra ngoài, đầu gối có bị ai nhìn thấy đâu... Mà kể cả có bị nhìn thấy thì cũng bình thường thôi, đàn ông con trai phải có mấy vết sẹo trên người để coi như chiến tích chứ." Đường Cảnh Đồng đã sát khuẩn xong xuôi, nghe đối phương khoác lác ba hoa chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái mà không nói thêm gì. Sau khi lau sạch miệng vết thương thì có thể băng lại, Đường Cảnh Đồng tiếp tục ngồi xổm trước mặt tiểu thiếu gia, anh nâng chân cậu đặt lên một bên đùi của mình, lúc này đầu gối được duỗi ra hoàn toàn cho nên vết thương sẽ bằng phẳng, dễ dàng quấn băng gạc cố định. Đột nhiên di động của Giang Dĩ Trạch vang lên. Điện thoại cậu để trên đầu giường, vươn tay không tới cho nên dứt khoát nằm ngửa ra để với. Tiểu thiếu gia hoàn toàn không biết tư thế lúc này của mình vi diệu cỡ nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]