Chương trước
Chương sau
Trương Quyển lúc này mới chú ý tới Đường Cảnh Đồng, hắn thấy ảnh đế đứng sát vào Giang Dĩ Trạch mới nhận ra vừa nãy hình như Đường Cảnh Đồng là người đầu tiên chạy tới?
Người này bây giờ lại quan tâm Giang Dĩ Trạch đến thế cơ à? Hai bọn họ thân tình phết.
"Kế hoạch quay chiều nay cũng tương đối rồi, tôi lấy thêm vài góc quay cảnh vật nữa thôi. Nếu cậu định đưa Tiểu Giang đi băng bó vết thương thì đi đi, sau đó về thẳng phim trường cũng được."
Trương Quyển cân nhắc một lúc rồi đưa ra quyết định.
"Được."
Đường Cảnh Đồng gật đầu với đạo diễn rồi đưa tay đỡ tiểu thiếu gia đáng thương đang ngồi cắn răng nhịn khóc dưới mặt đất.
Mọi người xung quanh chôn chân tại chỗ nhìn cảnh tượng có một không hai này. Ai cũng biết Đường Cảnh Đồng là người tốt, nhưng nhiệt tình đến mức này thì lại khiến cho người ta có hơi kinh ngạc.
Đường Cảnh Đồng không ngồi xe bảo mẫu cùng nhân viên mà tự lái xe riêng, bởi vậy Trương Quyển mới đề nghị anh nên đi thẳng về phim trường.
Ảnh đế ngụy trang cẩn thận, đỡ Giang Dĩ Trạch khập khiễng đi ra từ trong hẻm nhỏ, hai người chậm rãi bước về góc đường nơi ảnh đế đỗ xe.
Giang Dĩ Trạch biết vết thương không quá nghiêm trọng, ít nhất là không ảnh hưởng đến xương khớp bên trong, bằng không hiện giờ cậu đã chẳng thể đứng dậy đi lại. Nhưng vừa đi được một đoạn ngắn, Giang Dĩ Trạch mới ý thức được hình như vết thương không nhẹ như cậu nghĩ. Bởi vì cứ mỗi một bước là lại cảm thấy miệng vết thương đau buốt, gương mặt cậu nhăn nhó mếu máo.
"Cậu vẫn đi được chứ?"
Đường Cảnh Đồng trông thấy biểu cảm của cậu bèn quan tâm hỏi han.
Tiểu thiếu gia lắc lắc đầu, sắc mặt trắng nhợt vì đau: "Không sao, hơi đau ngoài da thôi, xương khớp chắc không vấn đề gì, vẫn đi lại được."
Trong lòng cậu nảy sinh một cảm giác đặc biệt, Đường Cảnh Đồng hiện tại rất quan tâm mình, vừa rồi anh cũng là người đầu tiên chạy đến hỏi thăm, thậm chí còn chủ động đề nghị đưa mình đi bệnh viện. Liệu có phải anh đối với ai cũng nhiệt tình như vậy không?
Đường Cảnh Đồng lái xe đưa tiểu thiếu gia đến một phòng khám tư làm kiểm tra toàn diện, bác sỹ kết luận chỉ là vết thương ngoài da, không tổn thương khớp gối.
Đầu gối bị trầy xước, vết rách khá sâu vào tận trong thịt, bác sỹ sát khuẩn rồi băng bó cẩn thận, xong xuôi mới kê cho hai liều thuốc tiêu viêm để tránh vết thương bị nhiễm trùng. Nhưng mà đối với một vị nam tử hán sợ đau như Giang Dĩ Trạch, thời điểm bác sỹ sơ cứu vết thương cậu cứ luôn miệng hít khí xuýt xoa khiến cho một cậu nhóc nằm giường bên cạnh đang truyền nước vô cùng tò mò nhìn sang.
edit bihyuner beta jinhua259
"Mẹ ơi anh kia chẳng dũng cảm tẹo nào, con bị kim đâm còn không thèm khóc, một tiếng cũng không rên." Nhóc con ngẩng đầu nói với người mẹ đang ngồi bên cạnh.
Giang Dĩ Trạch nghe được những lời này không những không cảm thấy xấu hổ thậm chí còn cười ha hả với cậu nhóc: "Hahaha, nhóc con dũng cảm thật đấy, hồi anh bằng tuổi nhóc lần nào đi tiêm cũng ăn vạ bố mẹ."
Đường Cảnh Đồng đứng một bên nhìn Giang Dĩ Trạch tươi cười hớn hở có vẻ đã quên đi cơn đau, khóe miệng khẽ mỉm cười.
"Đi thôi."
Giang Dĩ Trạch còn đang mải trò chuyện với cậu bạn nhỏ mới quen, Đường Cảnh Đồng đã chủ động thanh toán tiền khám bệnh và thuốc men, sau đó xách theo túi thuốc nhỏ, cất tiếng gọi.
"Ừm." Tiểu thiếu gia đứng dậy vẫy tay tạm biệt nhóc: "Anh về đây, nhóc con mau khỏi bệnh nhé."
"Vâng, chào anh ạ."
Đường Cảnh Đồng mím môi, người này đặt ở đâu cũng kết bạn được.
Sau khi ngồi vào ghế phó lái, Giang Dĩ Trạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua ảnh đế đang tập trung lái xe, rồi lại cúi xuống nhìn hai cái đầu gối bị quấn băng vải trắng toát của mình.
Quần bò bị khoét rộng để lộ ra mảng da thịt lớn, vết thương đã được khử trùng sát khuẩn, bác sĩ còn băng thêm mấy lớp gạc, nhìn qua có vẻ thương tích rất nghiêm trọng.
Lúc này không còn cảm giác đau buốt nữa, chỉ hơi âm ỉ ngoài da.
Giang Dĩ Trạch: "Tiền bối, cảm ơn anh nhé."
"Không cần khách khí."
Đường Cảnh Đồng vẫn chuyên tâm lái xe không quay đầu lại, nói.
Ban nãy Đường Cảnh Đồng đã trả tiền thuốc men, tuy rằng chẳng đáng là bao nhưng tính ra ảnh đế đã giúp mình mua thuốc 2 lần rồi. Nghĩ đến đây Giang Dĩ Trạch hơi giật mình, vậy mà cậu lại quên không trả tiền cho anh! Tiểu thiếu gia vội vàng nói: "Tiền bối, để tôi chuyển trả tiền thuốc vào tài khoản của anh nhé."
Vừa vặn phải dừng lại chờ đèn đỏ, Đường Cảnh Đồng lúc này mới quay đầu nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói:
"Không cần, tôi không nhận đâu." Ngữ khí của anh có chút mất kiên nhẫn.
Giang Dĩ Trạch nhận ra đối phương vốn không hề để bụng số tiền cỏn con ấy. Tuy rằng thân phận thiếu gia của Đường Cảnh Đồng còn chưa được khôi phục, thế nhưng anh đã sớm lăn lộn trong giới nhiều năm, chinh chiến biết bao Liên hoan phim, đạt được vô số giải thưởng lớn nhỏ, đương nhiên không đến nỗi phải chật vật vì miếng cơm manh áo, sao có thể tính toán chi li một hai trăm tệ này.
"Vậy lần sau tôi lại mời anh ăn cơm nhé?"
Giang Dĩ Trạch xoay xở trong đầu, lập tức thay đổi cách "trả tiền" cho ảnh đế.
Đường Cảnh Đồng: "Được."
Xe tiếp tục đi về phía phim trường, không khí trong xe có chút trầm mặc, Giang Dĩ Trạch quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Con đường này khá vắng vẻ, trên phố không một bóng người.
Tiểu thiếu gia nhàm chán bắt đầu tìm đề tài tán gẫu.
"Tiền bối, trước kia anh cũng sợ tiêm à?"
Giang Dĩ Trạch dùng vẻ mặt trẻ nhỏ hiếu kỳ nhìn sang Đường Cảnh Đồng. Cậu thật sự rất tò mò, không biết vị ảnh đế luôn lãnh đạm thờ ơ, ngoài lạnh trong nóng này rốt cuộc ngày nhỏ có bộ dạng như thế nào.
"Cũng?"
Đường Cảnh Đồng hơi nhướng mày.
Giang Dĩ Trạch lập tức nhận thấy mình vừa sai chỗ nào, cậu gãi đầu ho khan một tiếng: "À không đúng, bỏ chữ "cũng" đi, tôi hỏi lại nha... Tiền bối, hồi trước anh sợ tiêm à?"
"Không sợ."
Đường Cảnh Đồng lắc đầu đáp lời.
Dứt lời tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, ảnh đế khẽ mấp máy môi, khuôn mặt có chút rối rắm. Anh quyết định giải thích thêm:
"Thực ra đa số trẻ con đều sợ tiêm, ngày trước mỗi lần đi tiêm tôi cũng hay nghe thấy mấy đứa trẻ khác khóc rất to, cậu không cần phải xấu hổ vì điều này." Đường Cảnh Đồng nói.
"Ồ." Giang Dĩ Trạch gật gật đầu.
Kỳ thật không cần giải thích, thế nhưng anh vẫn cố gắng để cậu không cảm thấy xấu hổ. Ảnh đế quả là một người ấm áp, tiểu thiếu gia vừa cười vừa nghĩ thầm.
Hai người về đến đoàn phim, các nhân viên đã trở về đầy đủ. Đặng Dĩnh Giai biết tin Giang Dĩ Trạch trong lúc quay phim bị ngã, vừa thấy cậu xuất hiện là vội bước tới hỏi thăm:
"Tiểu Giang, chân có sao không?"
Bác sỹ nọ băng bó vết thương hơi cồng kềnh, Đặng Dĩnh Giai mới nhìn còn tưởng Giang Dĩ Trạch bị thương nghiêm trọng lắm.
"Không sao ạ, vết thương ngoài da thôi." Giang Dĩ Trạch cười cười lắc đầu.
Đạo diễn Trương đi tới, nhìn hai cái đầu gối quấn băng dày cộm của Giang Dĩ Trạch, nghĩ bụng ngã một cái mà bị thương nghiêm trọng đến vậy sao. Hắn còn định gọi mọi người vào chỗ, lúc này lại đổi giọng ôn hòa, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi: "Tiểu Giang à, hay là hôm nay về nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi quay tiếp?"
Giang Dĩ Trạch cuống quýt lắc đầu: "Không cần đâu, vết thương nhẹ mà, không quay mấy cảnh kịch liệt quá là được."
Mọi người không ngờ tiểu thiếu gia lại chuyên nghiệp đến vậy.
Thấy cậu khăng khăng đòi quay tiếp, Trương Quyển cũng không có ý kiến gì, chỉ vỗ vai động viên: "Tốt lắm, vậy cậu đi thay trang phục cho cảnh kế tiếp đi."
"Được."
Giang Dĩ Trạch nhanh chóng đi hóa trang, tuy rằng bị thương đầu gối nhưng băng bó xong vẫn có thể đi lại bình thường.
Hơn nữa các cảnh quay còn lại của chiều nay chủ yếu là những màn đối thoại của 3 nhân vật chính cho nên không có gì khó khăn, hiện tại diễn xuất của cậu ngày càng ổn định. Nhất là những phân đoạn đối diễn với Đường Cảnh Đồng và Đặng Dĩnh Giai hai vị ảnh đế ảnh hậu lão làng, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, Giang Dĩ Trạch có thể nhập vai rất nhanh, điều chỉnh trạng thái và cảm xúc đúng yêu cầu, khiến cho Trương Quyển hết lời khen ngợi vì sự tiến bộ vượt bậc của cậu.
Thời điểm nghỉ giải lao, Giang Dĩ Trạch nhận được điện thoại của Hoắc Dương. Không biết quản lý Hoắc thu được tin tức nghệ sỹ nhà mình gặp tai nạn trong lúc quay ở đâu, chỉ là ngã nhẹ trầy da mà thôi, căn bản không phải thương thế nghiêm trọng gì.
Tiểu thiếu gia cho rằng trợ lý Lâm là người gọi điện báo tin nhưng Hoắc Dương phủ nhận. Anh ta nói chuyện Giang Dĩ Trạch bị thương đã lên cả hotsearch weibo.
Tuy không phải là tin tức chính thức nằm trên top nhưng Hoắc Dương điều hành rất nhiều tài khoản thủy quân, hễ có thông tin về tiểu thiếu gia là bọn họ sẽ lập tức báo cho anh ta, cho nên quản lý Hoắc vội vàng gọi tới hỏi thăm.
"Tôi không sao cả, vấp ngã một cái thôi mà cũng bị tung tin?"
Giang Dĩ Trạch dở khóc dở cười.
Lúc bọn họ quay ngoại cảnh không hề có người qua đường vây xem, không biết sao thông tin này lại lọt ra ngoài. Có khả năng là bị fan bắt gặp trong phòng khám, cũng có khả năng do nhân viên đoàn phim để lộ. Nhưng mà, sau khi cẩn thận kiểm chứng lại mục hotsearch, Giang Dĩ Trạch có thể xác định tin tức này là do nhân viên đoàn phim đưa lên. Bởi vì topic kia không chỉ bàn tán chuyện cậu bị thương mà còn kể rằng sau đó cậu vẫn tiếp tục cố gắng quay phim.
Giang Dĩ Trạch tò mò kéo xuống khu vực bình luận.
edit bihyuner beta jinhua259
- Hả hả hả? Gì cơ? Giang Dĩ Trạch bị thương nhưng vẫn cố gắng quay tiếp? Tin thật hay tin giả vậy? Cậu ta nghiêm túc đóng phim đến vậy sao?
- Kakaka, còn có cái gì mà Đường Cảnh Đồng đưa Giang Dĩ Trạch đi kiểm tra vết thương, đúng là tin vịt, chẳng tin được!
- Kỳ thật nam thần Đường Cảnh Đồng là người rất tốt bụng, nếu tin này là thật thì cũng bình thường thôi.
- Thương thương Trạch bảo, quay phim rất vất vả đúng không, thôi cứ ở nhà livestream mỹ thực còn hơn.
- Nói thật là tôi không tin đâu! Chắc chỉ là vấp ngã nhẹ một cái mà thôi, có khi da cũng không xước, đừng có thổi phồng lên thành "bị thương vẫn cố gắng quay phim"... Bây giờ các nghệ sỹ trẻ toàn người chân yếu tay mềm hay sao ý, dẫm phải gai mùng tơi fan cũng xúm vào xuýt xoa này nọ cho được.
- Hừ, tin hay không tùy cô, Trạch bảo cố lên nhé!
- Có khi lại là chiêu trò PR đấy, phú nhị đại mà phải liều mạng vậy sao?
- Lầu trên có thù với người giàu à?
...
Giang Dĩ Trạch lướt xem một hồi, mặc dù có rất nhiều bình luận ác ý nhưng cũng có người quan tâm đến cậu, hơn nữa bọn họ đều là nick chính chủ chứ không phải thủy quân của Hoắc Dương, hầu như là fan đến từ phòng livestream. Số lượng người theo dõi weibo của Giang Dĩ Trạch gần đầy tăng lên rất nhiều, bọn họ biết đến tiểu thiếu gia với tư cách streamer nấu ăn và mukbang.
Cậu không thèm để ý những lời bôi nhọ và phỉ báng, chỉ đơn giản lướt xem sau đó tắt máy. Đột nhiên Lâm Tiểu Lộ hớt hải chạy đến vỗ vai cậu, chìa điện thoại cho cậu xem một bài đăng trên weibo:
@Đường Cảnh Đồng: Hôm nay đoàn phim đi quay ngoại cảnh, xảy ra chút sự cố, một diễn viên bị thương.
Đường Cảnh Đồng là kiểu idol nửa năm đăng status một lần, hôm nay thế mà lại post một weibo mới! Hầu như tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của ảnh đế. Nhưng mà, vì sao Đường Cảnh Đồng phải lên tiếng nói đỡ Giang Dĩ Trạch???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.