[Không nghe thấy gì hết! Nhưng tình hình có vẻ căng đét!]
[Trời ơi trai đẹp đứng một chùm luôn, muốn hái một anh!]
[Bé dễ thương nơ hồng lùn lùn cute phải biết!]
[…Cậu ta là Lý Mộng Khiết đó.]
[??]
[Cái gì?!]
[Đùa!!!]
Thằng tu hú chiếm tổ, bạo lực cuồng, có biệt danh chó điên học đường, chiễm chệ sống giàu sang 16 năm, nhưng vẫn muốn ăn bám nhà họ Lý, Lý Mộng Khiết đây sao?
Có phải nhầm người rồi không!
Giang Hành Vân cắn răng: “…Ông trẻ…”
Giang Hành Vân chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy, hắn thế mà bị buộc mở miệng kêu Lý Mộng Khiết là ông! Mất mặt!
Lý Mộng Khiết hài lòng hả dạ: “Ừ ừ tốt lắm.” Ha ha, sảng khoái! Đêm nay có thể ngủ một giấc ngon lành!
Giang Hành Vân cố tìm lại một tia lý trí cuối cùng, nghiến răng ken két: “Cứ ở chơi thoải mái!” Kéo Lý Tiểu Bắc rời khỏi, hắn mà không đi, nhìn thấy mặt Lý Mộng Khiết, thế nào hắn cũng sẽ lại nổi nóng.
Khúc Sở Vân đến gần, vuốt ve đầu con mèo, cười trên nổi đau của người khác, hả hê lắm: “Làm tốt lắm, về nhà chiên cá cho em ăn.”
Lý Mộng Khiết được vuốt lông tới thoải mái, cười đắc ý: “Bà ngoại đâu anh?” Cũng nhờ có bà mà cậu có thể trả đũa Giang Hành Vân mà không cần phải dùng nắm đấm.
Khúc Sở Vân chỉ tay: “Lúc em đang thao túng tâm lý Hành Vân, bà ấy đã đi qua đằng kia ngồi ăn bánh uống trà rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-gia-thich-giau-nghe/3389831/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.