Thời gian rất nhanh lại trôi qua.
“Mộng Khiết, đi học thôi!” Dương Trường Miên giật chăn của Lý Mộng Khiết, kéo cậu bạn thân dậy.
“Oáp…Dậy rồi, mình dậy…” Cậu bước xuống giường, đánh răng rửa mặt, thay đồng phục đến trường.
Dương Trường Miên làm bữa sáng, thấy cậu ra tới, chìa cho hai cái trứng với một ổ bánh mì: “Dạo này hay mưa lắm, nhớ mang dù theo đấy, mình không về cùng cậu được đâu.” Lớp chuyên còn phải học phụ đạo.
Lý Mộng Khiết gật đầu cho có, không để tâm lắm. Đúng là sắc trời âm u mù mịt thật, nhưng chỉ cần cậu vọt lẹ tới nhà, mưa cũng không ướt được.
________
Trường học, lúc tan trường.
Ào ào ào!
Lý Mộng Khiết ngẩng đầu nhìn không trung, giọt mưa rơi như trút nước như cười nhạo một đứa xem thường sức mạnh của thời tiết: “…”
Chu Gia Bảo hôm nay nghỉ học, Dương Trường Miên thì có lớp học, Lê Hân và Lý Thiệu Từ thì học hơn cậu hai lớp nên bây giờ đang ôn thi đại học, bạn học cùng lớp vừa thấy cậu đã cụp đuôi bỏ chạy. Kết luận: Không ai cho mượn ô được.
Cộp!
“Ách! Lý, Lý Mộng Khiết!” Sao cậu ta xui xẻo như vậy!
Lý Mộng Khiết liếc nhìn Lý Tiểu Bắc giống như chuột thấy mèo, ác ý chào hỏi: “À nhon, Lý Tiểu Bắc. Giang Hành Vân sống có tốt không?” Tên nhóc Lý Tiểu Bắc này rõ ràng là sợ cậu chết khiếp nhưng vẫn có cái gan đi nói xấu cậu khắp nơi. Trò trẻ con nên cậu không thèm để ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-gia-thich-giau-nghe/3389826/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.