Lý Mộng Khiết không những múa siêu mượt mà còn giúp các cụ sửa lại tư thế múa sao cho đẹp hơn.
Bà Nguyễn luôn miệng khen ngợi, còn đùa giỡn: “Bé Khiết giỏi quá ta, hay bà cháu ta kết nghĩa chị em đi, cùng nhau múa.”
Lý Mộng Khiết đổ mồ hôi: “Ha ha, bà nói đùa rồi.” Kết nghĩa chị em mỗi ngày đều đi múa với nhau? Vẫn là thôi thôi.
“Ha ha ha.”
Nghe điệu cười thiếu đánh quen thuộc đó, Lý Mộng Khiết bất ngờ quay mặt sang. Dưới ánh chiều hồng cam, Khúc Sở Vân đứng đó vẫy tay, bắt chước lại một đoạn trong bài múa, nháy mắt với cậu.
Cậu mấp máy môi, nhịn không được cười, làm cái gì vậy trời: “…” Mấy ngày rồi không gặp nhau, cậu lại cảm thấy trống vắng.
“Ôi chà cậu Khúc đây mà!”
“Cậu Khúc này, cảm thấy cháu gái của lão thế nào?”
“Thầy Khúc đây mà, thầy thấy con gái cụ thế nào?”
“Cậu Khúc…”
Khúc Sở Vân thanh niên độc thân lại đẹp trai trong khu phố, tất nhiên là rất được các thế hệ già quan tâm, muốn mai mối cho con cái trong nhà. Hắn không những là chủ một dãy phòng cho thuê, có nhà có xe có công việc ổn định lại tuấn tú lịch sử. Sự nhiệt tình của bà con chòm xóm làm hắn tiến thoái lưỡng nan nên lần nào cũng trùm kín mít nếu có đi ngang. Chỉ là nhìn thấy Lý Mộng Khiết, làm hắn kiềm nén không được, muốn đến gần trêu chọc cậu một chút.
Bà Nguyễn xem cậu cười vui như vậy: “Người quen của cháu à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-gia-thich-giau-nghe/3389823/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.