Từ hôm Chu Gia Bảo giao tiền bảo kê cho Lý Mộng Khiết, lúc đấy trong lớp cũng có vài học sinh chưa về, cái gì nên nghe đều nghe, nên thấy đều thấy. Bây giờ cả trường đồn ầm lên, nếu giao tiền bảo kê cho Lý Mộng Khiết thì cậu sẽ tha cho.
Lý Mộng Khiết bực bội xua đuổi thêm một top nam sinh chắn đường nộp tiền cho mình, giơ nắm đấm: “Cút cút cút, không cút là tao đập cả lũ.”
“Á! Tụi em xin lỗi!” Lập tức bỏ chạy mất dép hết.
“Chậc.” Hết đứa này tới đứa khác, làm cậu muốn cúp học lắm rồi. Nhưng nếu cúp học, không những phải nghe Dương Trường Miên lải nhải, còn có Khúc Sở Vân.
“Lý Mộng Khiết!”
Lý Mộng Khiết nghe vậy quay đầu nhìn, Lý Tiểu Bắc đứng xa xa nói: “Ba ba kêu cậu tan học về nhà, bọn họ có chuyện muốn nói với cậu!”
Có chuyện muốn nói? Về nhà? Về nhà họ Lý?
Lý Mộng Khiết mặt vô biểu tình giơ xong ngón giữa rồi xách cặp ra về. Hôm nay tăng ca, cậu bận lắm, không rảnh.
Lý Tiểu Bắc cảm thấy bị sỉ nhục, tức gần chết: “…”
________
Hôm nay công trường thi công vội hơn mọi lần, nghe nói là chủ thầu đầu tư thêm tiền, muốn đẩy nhanh tốc độ xây dựng, tiền lương tăng ca của Lý Mộng Khiết bình thường gấp hai, nay lại trướng thêm, làm tâm tình cậu rất tốt, dọn gạch hiệu suất hơn nhiều.
“Mộng Khiết à, hôm nay cảm ơn cháu nhiều lắm.” Một ông chú trung niên chất phác nhìn thấy Lý Mộng Khiết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-gia-thich-giau-nghe/3389791/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.