Phạm Dương và Hoàng Minh Thiện đứng một góc chứng kiến hai con người kia thì không khỏi chán ghét mà nói: 
"Chúng tôi còn đang đứng ở đây, mong hai vị hãy tự trọng!" 
Tử Sâm nghe vậy thì liếc qua họ, hai tay vẫn giữ chặt bảo bối trong lòng: 
"Chứ không phải...hai vị bắt đầu trước à?" 
Cứng họng rồi... 
Anh và nó cứng họng thật rồi. Cũng phải, là nó lao vào anh rồi thân mật qua lại trước mà. Haizzz, phải chịu thôi, biết trước sẽ không nói lại tên này, nhưng ngay từ đầu vẫn cố chấp. 
Giờ thì đẹp mặt rồi! (1 
Sau khi về Thái gia... 
"Thái Tử Sâm, tên tiểu tử này. Con đi mười năm trời, vậy mà cả cái lịch sử cuộc gọi của mẹ và con chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một năm con gọi cho mẹ được một lần, đúng là.." Vừa thấy hắn vào nhà, mẹ Thái đã chạy đến xổ một tràng vào tai hắn. 
"Mẹ à, con cũng là vì bận mà, cũng đâu phải không muốn gọi cho mẹ " Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ. 
"Vậy à, thế mà điện thoại của cậu bé đáng yêu nào đó lại toàn là tên của Thái Tử Sâm con đấy" Bà nói, môi cười cười, đưa mắt nhìn về phía Chu Hi Hoa. 
"Mẹ à.." Thái Tử Sâm nhắc khẽ. 
Quả thế, lúc mà hắn mới đi du học, một ngày gọi cho cậu không bao giờ ít hơn 3 cuộc. Chỉ có khoảng thời gian 3 năm gần đây hai người mới ít liên lạc, còn khi trước là gọi cho nhau như cơm ngày ba bữa. 
Chu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-em-muon-hon/3680009/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.