Khi cánh cửa sổ lớn vừa mới bị đẩy ra, lặng yên, vốn không hề phát ra một tiếng động nào, thì Lâm Gia Bảo nhất thời lập tức tỉnh lại.
Nương theo ánh trăng yếu ớt len lỏi rọi vào, Lâm Gia Bảo nhìn thấy Thuận Lâm đang đứng ở trước giường của hắn.
Hắn đã chờ đợi đến đằng đẵng, chờ đến cái ngày này đã từ rất lâu rồi đi.
Tính từ khi lại thấy được, Tiểu Hồng Đào đang mang thân phận là thê tử của Phú Sát gia. Lần thứ hai, nàng hiện diện ở trước mặt hắn, trong ánh mắt đó của nữ nhân đó vẫn không giấu nổi sự căm hận tận xương tủy, nhìn chằm chằm hắn. Thì cũng bắt đầu từ đó, hắn đã chờ cái lão nam nhân mà hắn tự cho rằng y đã bị biển lửa thiêu đốt đến thành tro bụi, lần nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Hắn đã đợi tới mức cả thân thể này đều đau đớn, sốt ruột cả lên.
Trong bóng tối thăm thẳm, mờ mịt, đôi mắt của Thuận Lâm lại sáng ngời đến đáng sợ. Đây chỉ có thể là ánh mắt của người còn sống. Bởi vì đôi mắt này phi thường thanh minh, sáng ngời. Cứ như ánh mặt trời lóa sáng khiến đôi mắt của người nhìn không thể chịu đựng nỗi xót xa, lẫn xốn xang đó. Quá chói mắt, đến mức khiến cho Lâm Gia Bảo không dám nhìn thẳng.
Nhìn dáng người cao lớn, nay đã càng thêm cương trực, kiên cường của Thuận Lâm chìm trong bóng đêm. Ngay lúc này, y đang sống sờ sờ, đứng yên lặng ở trước mặt của hắn. Y ở một nơi sát bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cung-gia-no/85258/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.