Lâm Dật Cẩm bởi vì lời Diệp Bác Lỗi nói mà sắc mặt thay đổi, Diệp Bác Lỗi thốt ra những lời này, hắn dù nói gì người ta cũng không tin, ở đây còn nhiều khách khứa như vậy, thêm mắm thêm muối truyền đi, về sau người khác nghĩ về hắn như thế nào, hắn không dám tưởng tượng.
“Cho nên anh là cố ý đúng không?” Khâu Hàn đôi mắt như sắp khóc nhìn Lâm Dật Cẩm nói: “Tôi hiện tại chỉ muốn biết, anh rốt cuộc vì cái gì hận tôi như vậy? Sau khi tôi trở lại Lâm gia, bọn họ cũng vẫn luôn thiên vị anh, sợ anh sẽ chịu một chút ủy khuất. Cho dù là chuyện gì, tất cả mọi người đều quay sang bảo vệ anh, dù tôi không làm sai chuyện gì, bị chỉ trích cũng vĩnh viễn chỉ có tôi, tôi có gì anh khẳng định cũng sẽ có, anh mà có tôi không nhất định sẽ có, cho dù như vậy, anh vẫn luôn không hài lòng, nên cố ý muốn ở hôn lễ của tôi nhục nhã tôi trả thù tôi phải không?
Lâm Dật Cẩm sắc mặt tái nhợt khó coi, càng sốt ruột muốn giải thích lại càng nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, hơn nữa trong nội tâm hắn, đúng là từng có ý nghĩ nếu không tìm được Khâu Hàn thì tốt rồi.
Lâm lão thái thái đối với Khâu Hàn quát lớn nói: “Khâu Hàn, con đủ chưa? Con câm miệng cho ta!”
Lâm lão gia tử cùng Lâm lão thái thái là người để ý thể diện nhất, hôm nay thể diênn Lâm gia xem như mất hết, nhưng trong lòng bọn họ rốt cuộc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-con-nha-giau-dich-thuc-tai-hon/249664/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.