Hết một ngày nghỉ ngơi, hít thở không khí trong lành ở vùng quê, Bối Y cùng Ngạn Tước quay trở lại nhịp sống hối hả ở Thành Đô. Trước khi về, Vương thẩm dúi vào tay Bối Y mấy trái táo đã được rửa sạch sẽ để trên đường về cô ăn. Ngạn Tước cùng Vương quản gia ôm mấy thùng táo để vào trong cốp xe, chở về cho cô. Chào tạm biệt vợ chồng quản gia. Lên xe, Bối Y lấy táo ra ăn liền, vừa ăn vừa hỏi: - Lâm Bộ trưởng, không phải ngài nói táo bán cho tôi nhiều tiền hơn hay sao? Vậy tại sao tôi hỏi Vương quản gia và Vương thẩm hai người đều nói là tôi muốn ăn bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, không cần trả tiền? - Uhm. Em không cần trả tiền, sau này lấy thân trả nợ là được. - Cái gì mà lấy thân trả nợ! Nhà họ có con trai à? - Lăng Bối Y! Là em không hiểu thật hay em giả ngốc hả? Ngạn Tước gầm lên. - Hi hi! Tôi không hiểu thật! Ngài lái xe cẩn thận, nếu tôi có mệnh hệ gì thì ngài không biết lấy ai đền bù cho mẹ tôi đâu. Đừng gầm lên như thế. Bối Y vừa hí hửng ăn táo, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Cô nghĩ trong lòng dù hai vị Vương quản gia đó có con trai thật nhưng chưa chắc gì họ lại để cô lấy thân báo đáp. Còn tên Ngạn Tước muốn lấy cô thì có mà đợi mỏi mòn. Bản tính đào hoa của hắn, không có người này sẽ có người kia thôi. Cô còn nhớ đến vị tiểu thư họ Sở gì đó, rồi còn Vệ Lâm tiểu thư nữa. Mấy người làm trong chính trị không thể không tạo thế lực cho bản thân. Đó là điều mà cô rút ra từ việc đọc sách những bí ẩn của những người cầm quyền. Thấy Bối Y không thèm chú ý nghe mình nói, Ngạn Tước thắng xe gấp lại. Bối Y xém chút nữa đụng đầu mình về phía trước, Ngạn Tước một tay kéo cô lại, quay mặt cô hướng về phía hắn, dùng sức hôn lên môi cô. Bối Y cũng dùng sức mình mà cố thoát ra. Giằng co một lúc, cuối cùng hắn cũng bỏ cô ra rồi nói: - Lăng Bối Y! Anh nhắc lại cho em nhớ kỹ, người tương lai em kết hôn phải là anh chứ không phải người nào khác. Cho dù em có kết hôn với người khác thì anh sẽ cho người đó sống không yên ổn. Bối Y trợn tròn mắt lên nghe hắn hùng hồn khẳng định. Hai người còn đang đấu mắt nhau thì radio phát lên tin tức: "Hôm nay, toàn bộ tập đoàn Sở thị bị rớt cổ phiếu đến mức không thể cứu vãn được. Chủ tịch tập đoàn Sở thị Sở Ngạo đã bị cảnh sát bắt giữ vì tội buôn lậu vũ khí, hàng cấm, tham ô, hối lộ cho một số quan chức cấp cao. Tài sản bị tịch thu, toàn bộ Sở gia trên dưới cũng đang bị giam giữ để lấy lời khai. Chúng tôi sẽ cập nhật tin tức đến cho quý vị thính giả trong những bản tin tiếp theo." Bất ngờ với tin tức vừa nghe được, Bối Y quay sang Ngạn Tước hỏi: - Toàn bộ Sở gia trên dưới đều đang bị giam giữ. Lâm Bộ trưởng hình như Sở tiểu thư là hôn thê sắp cưới của ngài. Chuyện này là sao? - Đó chỉ là kế hoãn binh tạm thời để cáo già Sở Ngạo mắc bẫy. Bọn anh đã theo dõi lão ta lâu rồi. Phát động việc chống tham nhũng, bắt những tội phạm cao cấp cùng với thanh lọc bộ máy quan chức nên anh cùng với Bộ chính trị phải có những phương án giải quyết. Anh và cô ta chỉ là giả vờ làm hôn thê thôi. Ngạn Tước vừa lái xe vừa giải thích cho Bối Y nghe. - Có phải lần ngài bị thương lúc đến nhà tôi là có liên quan đến họ. - Đúng vậy. Lúc đó, anh từ Dubai bay về. Vừa lên chuyên cơ thì bị tập kích, may là còn sống sót để về đến nhà của em. Bên kia Kỳ Lâm giải quyết những chuyện còn lại để thu thập chứng cứ buộc lão ta ra tòa. - Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Dựa vào điều này thì ngài hãy chắc chắn một điều là tôi không thể làm vợ ngài rồi. Tim tôi yếu lắm. Không chịu đựng được những kích thích đó đâu. Lỡ ngài chết sớm tôi thành góa phụ à. - Em lo sợ mình sẽ thành góa phụ sao. Yên tâm đi! Có em rồi tôi sẽ không bao giờ để mình rơi vào nguy hiểm nữa. Cô im lặng không thừa nhận cũng không phản bác. Cầm lấy quả táo khác lên ăn, trái lúc nãy đang ăn dang dở, hắn ta thắng gấp nó bay ra ngoài cửa sổ luôn rồi. Về đến Thành Đô, Tất cả màn hình chiếu ngoài trời ở thành phố đều đưa tin tức về vụ việc của Sở gia. Ngạn Tước chở cô về đến nhà của hắn. Vừa đến cổng nhà thì lại gặp Sở tiểu thư đang đứng đó chờ hắn. Bên cạnh cô có hai cảnh sát đứng đó. Khuôn mặt mệt mỏi, thất thần của cô khiến Bối Y bất ngờ. Mới hôm trước thấy cô ta oai phong, tự tin sải bước mua sắm ở trung tâm bách hóa lớn nhất Thành Đô. Hôm nay thì trông cô ta bết bác như thế này. Xe vẫn lăn bánh, cảnh vệ mở cổng cho Ngạn Tước lái vào. Sở tiểu thư đứng chắn trước đầu mũi xe không cho hắn lái vào. Cảnh vệ hai bên cố lôi cô ta ra khỏi đó để Bộ trưởng mình vào nhà. Ở ngoài cổng, Sở tiểu thư vẫn đang cố gọi hắn đến khản giọng - Ngạn Tước! Ngạn Tước! Anh hãy cứu ba em với. Ba em bị oan mà, không thể nào mà ba em cấu kết với tội phạm bên ngoài mà ám sát quan chức được. Ngạn Tước chúng ta sắp kết hôn rồi. Anh chắc sẽ không muốn nhìn thấy ba vợ tương lai của mình ngồi tù đúng không....Ngạn Tước! Xin anh hãy cứu gia đình em.... Vào bên trong, xe dừng trước cửa nhà, Ngạn Tước xuống xe đi qua mở cửa cho cô. Bối Y bước xuống cất giọng nói: - Ngài không đưa tôi về nhà tôi mà chở tôi đến đây làm gì? Sở tiểu thư vẫn còn hét khàn giọng ngoài cổng kìa. Ngài không giải thích với cô ấy sao? - Trời cũng đã tối rồi. Hôm nay, em nghỉ lại nhà anh đi. Mai anh sẽ đưa em về nhà. Còn chuyện của Sở gia em không cần bận tâm, mọi chuyện hãy để anh lo. Vừa nói với Bối Y xong, hắn quay sang nói với bác lớn tuổi nhất trong những người hầu đang đứng đón hắn. - Tôn quản gia! Sau cốp xe tôi có mấy thùng táo, phiền ông cho người đem vô nhà bảo quản. Ba thùng phân phát cho mọi người trong nhà, còn hai thùng để mai đưa cho Lăng tiểu thư mang về bên nhà cô ấy. Nhớ bảo quản cho tốt. Hắn nắm tay Bối Y kéo vào trong nhà. Đây là lần đầu tiên Bối Y đến nhà của hắn. Bên trong, đồ nội thất sang trọng, không gian hài hòa ấm cúng. Tất cả mọi thứ trong nhà nếu quy ra giá tiền có thể nói là con số rất lớn vì nhìn bao quát xung quanh đâu đâu cũng là hàng hiếm, hàng quý giá. Bối Y đang đánh giá tổng quát căn nhà. Còn đang nghĩ làm thế nào mà lương công chức lại có thể xây được một biệt thự sang trọng như thế này. Nhìn Tư lệnh Lâm, ông ở nhà trong quân đội cũng không bằng một góc nhà hắn. - Em yên tâm đi! Cả dòng họ anh làm việc cho đất nước chưa hề nhận tiền lương. Bất quá có nhận thì một tháng chỉ nhận 10 đô cho có, đôi khi cũng không thèm lấy. Còn tất cả tiền lương còn lại đều góp vào quỹ lợi ích cho xã hội. Từ ông nội anh đến ba anh rồi đến anh cũng đều như thế. Bà con trong dòng họ, nếu ai làm quan cũng đều không nhận đúng chuẩn lương của một quan chức. Tất cả mọi thứ ở đây đều lấy tiền từ tập đoàn Lâm thị. Chính vì thế mà nhà anh làm việc trong bộ máy nhà nước là phụ còn việc kinh doanh mới là chính. Cô một lần nữa tròn xoe mắt nhìn hắn. Sao hắn biết cô suy nghĩ gì....?? Biết là tập đoàn Lâm thị là một trong những tập đoàn kinh tế chủ chốt của quốc gia nhưng cô vẫn không ngờ nó lại quy mô đến mức nuôi luôn cán bộ nhà nước làm trong bộ máy chính phủ. Ngạn Tước dẫn cô lên phòng tầng 2, căn phòng được thiết kế dành cho con gái. Những thứ trang trí đều rất dễ thương. Điều làm cô chú ý nhất chính là tấm hình cỡ lớn của cô lúc cô mặc đồng phục trường thi hát bài "Sứ Thanh Hoa" ở trường Hán Vũ được treo trên tường cạnh bàn làm việc. Thấy cô đang nhìn chằm chằm vào tấm hình ấy, Ngạn Tước mới nhỏ giọng nói: - Đây là ảnh anh lấy được ở trường. Một năm sau khi em đi, anh đến phòng hiệu trưởng thì thấy được tấm hình này. Anh đã xin file gốc về phóng to rồi in ra, đóng khung bảo quản cẩn thận, sau đó treo lên. Căn phòng này là anh nhờ Vân Trang với Mộc Thảo trang trí theo sở thích của em. Anh hy vọng một ngày nào đó, em trở về và ở trong căn phòng này. Chúng ta sẽ cùng xây dựng nên một gia đình ấm áp, hạnh phúc. Mỗi khi mệt mỏi hay bị thương anh đều nằm dưỡng ở đây. Lúc nào phòng này cũng đều được quét dọn sạch sẽ như có em ở đây vậy. - Lâm bộ trưởng. Ngài cần gì phải làm thế!!! Bối Y cố gắng nén sự xúc động khi những kỉ niệm năm ấy ùa về. Ngạn Tước xoay cô qua đối diện với mình mà nói: - Lúc trước là do anh quá hống hách, tự phụ nên gây ra những lỗi lầm khiến em chịu tổn thương. Nhưng từ nay về sau sẽ không còn như thế nữa. Em hãy tin anh và để thời gian chứng minh. Tối nay, em tắm rửa rồi ăn tối, sau đó nghỉ ngơi sớm đi. Anh còn có việc phải đến cơ quan. Sáng mai anh sẽ đưa em về nhà bên kia. Đồ đã chuẩn bị sẵn cho em hết rồi. Em thay đồ nhé. Anh đi đây. Ngạn Tước hôn lên trán cô rồi xoay chân bước ra khỏi phòng. Bối Y ngắm nghía từng món đồ trong phòng, cả những thứ nhỏ nhất như cái kẹp tóc Mộc Thảo mua cho cô khi cô ấy đi du lịch với ba mẹ, đến những món quà mà Vân Trang đi chơi mua về tặng cô. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về, cô không ngăn được những giọt nước mắt xúc động ấy. Thật không ngờ, hai người ấy lại cất giữ những thứ này. Và cô càng không nghĩ đến, Ngạn Tước lại vì cô mà chuẩn bị một căn phòng cho cô. Chín năm, thời gian trôi qua không nhanh không chậm. Ngồi tưởng nhớ lại những kỉ niệm lúc cô còn học ở trường mãi đến khi người giúp việc lên gõ cửa mời cô xuống dùng bữa tối mới giật mình tỉnh lại. Cô đã ngồi nghĩ về kỉ niệm lúc xưa hơn một giờ đồng hồ. Đáp lại lời cảm ơn chị giúp việc, Bối Y đến tủ quần áo, mở ra thì thấy đồ của Ngạn Tước treo một bên, đồ của cô hắn cũng đã chuẩn bị rồi, toàn là những chiếc váy với thiết kế cực kỳ đẹp. Rất giống với những mẫu mà Mộc Thảo thiết kế riêng cho cô? Chọn lấy một cái váy nhẹ nhàng màu xanh lam, có những đám mây xanh cô vào phòng tắm rửa thay đồ rồi mới xuống dùng tối. Xuống tầng dưới, người giúp việc hướng dẫn cô đến phòng ăn. Trên bàn là những món ăn nhẹ thích hợp cho buổi tối. Tôn quản gia chào hỏi: - Lăng tiểu thư! Lâm bộ trưởng dặn rằng cô ăn tối xong có thể đi tham quan xung quanh và cô nhớ ngủ sớm. Đây là nhà của cô nên cô cứ tự nhiên. Có gì cô cứ phân phó cho mọi người làm. - À! Dạ! Cháu cảm ơn bác. Cho cháu hỏi, trước đây Sở tiểu thư cũng có đến đây sao? - Không ạ! Lăng tiểu thư là cô gái đầu tiên được chính bộ trưởng Lâm đưa về đây. Trước đó, thì chỉ có Tường tiểu thư cùng với Tiêu tiểu thư đến để trang trí phòng cho Lăng tiểu thư. Thiếu gia chưa từng đưa ai về nhà này. Sở tiểu thư cũng chỉ đi cùng với thiếu gia khi dự tiệc, dạ hội thôi. Sau đó, ngài ấy cho người đưa cô ta về nhà. - Lúc nãy, cháu thấy cô ấy còn ở ngoài cổng, không biết giờ đã đi chưa hay còn ở ngoài đó. - Thiếu gia khi nãy đã sai cảnh sát đưa cô ta đến cơ quan điều tra rồi ạ. - À! Cháu cảm ơn bác. Mọi người cũng cùng ngồi xuống dùng tối đi. Thức ăn nhiều thế này một mình cháu cũng không ăn hết. - Không được. Điều này không thể vì người làm không thể ngồi ăn cơm cùng với chủ. - Chẳng phải bác vừa nói rằng cháu muốn gì thì hãy phân phó sao. Giờ cháu muốn mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm. Những ai còn đang làm việc gì thì hãy nghỉ tay mà dùng tối sau đó nghỉ ngơi. Không có giai cấp nào khi ai cũng có nước mắt cùng mặn, dòng máu cùng đỏ. Nếu mọi người không nghe lời cháu thì cháu cũng không muốn ăn tối nữa. Với lại khi cháu đang ăn mà nhiều người đứng hầu thế này cháu cũng không ăn nổi. Nghe được Lăng tiểu thư nói thế, tất cả mọi người đều nhìn về cô với ánh mắt cảm kích. Họ không ngờ được rằng vị tiểu thư này lại gần gũi và dễ thương đến vậy. Không giống như Sở tiểu thư kia chỉ biết hống hách và khoe khoang. Vô tình Bối Y làm cho mọi người ở đây tăng thêm thiện cảm. Cho mọi người lui xuống. Bối Y cùng ăn tối với Tôn quản gia và vài nữ quản gia lớn tuổi. Phía dưới mọi người truyền tai nhau nói rằng: - Có lẽ đây mới chính là vị hôn thê của thiếu gia. Vì hình cô ấy được treo trong phòng, đó cũng là căn phòng cấm kỵ không được phép thì không ai được bước vào. Mà vị tiểu thư này được ở trong đó. - Còn phải nói sao. Vị tiểu thư ấy vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu đến thế. Với lại tôi nghe nói là hình như cô ấy là bác sĩ Lăng thiên tài đó. - Thật sao. Vậy là quá tốt rồi. Thiếu gia nhà chúng ta vừa đẹp trai, vừa giỏi. Chỉ có tiểu thư này mới xứng với cậu ấy thôi. Người ta thường nói trai tài, gái sắc nhưng cả thiếu gia và tiểu thư này đều có đủ cả hai thứ. Tôi nghĩ sau này con của hai người chắc cũng là thiên tài. - Đúng vậy. Đúng vậy. Nhà họ Lâm cũng lâu rồi không có trẻ con cười đùa. Tư lệnh Lâm cũng mong chờ ôm chắt của mình rồi. Tôi cũng mong hai người họ sớm kết hôn, sinh con. Thiếu gia cũng không còn nhỏ tuổi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]