Một tuần sau đó, Ngạn Tước vẫn ở bệnh viện. Hôm đó đúng là ngày thật đặc biệt vì có hai vị thiếu gia giàu nhất Thành Đô đến. Khi Gia Khiêm và Vương Hưng xuất hiện ở bệnh viện khiến cho cả bệnh viện náo loạn. Các bệnh nhân nhất là những bệnh nhân nữ, họ không còn cảm giác đau bệnh nữa, tinh thần họ rất vui. Đến nỗi bệnh viện phải huy động lực lượng bảo an đến để bảo vệ cho những thiếu gia đó. Bối Y đang ở trong phòng nghiên cứu ngủ nên cô không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Ở phòng bệnh nào đó,
- Ngạn Tước! Cậu mà ra ngoài cửa đón tụi mình sẽ thấy được cảnh mình được chào đón như thế nào. Ha ha ha... quả là sức hút của mình vẫn không hề giảm. Vương Hưng cười to vì nhớ lại hình ảnh lúc nãy.
Không ai quan tâm đến câu chuyện mà cậu ta kể. Tên ác ma nào đó không thèm liếc nhìn một cái khi thấy người bước vào là người mà hắn không mong đợi. Cô gái chết tiệt này rốt cuộc đi đâu cả sáng nay không thấy mặt.
Bình tĩnh hơn là Gia Khiêm, khi thấy thái độ hờ hững của bạn thân mình, cậu ấy bất giác khẽ cười. Đi đến bên giường bệnh, Gia Khiêm vạch áo Ngạn Tước ra để xem vết thương của hắn. Nhìn tỉ mỉ một lúc lâu mới nói:
- Lâm thiếu gia! Rốt cuộc là bác sĩ nào chăm sóc cho cậu vậy. Nhìn vết thương của cậu đã lành hẳn rồi mà vẫn để cậu ở đây sao. Trước đây dù mệt mỏi cỡ nào cậu cũng làm việc không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cau-coi-chung/1093003/chuong-58.html