Sáng hôm sau, Bối Y cùng Nhật Minh đến thôn Chư Apai để khảo sát tình hình. Giám đốc bệnh viện khi nghe Bối Y đến để giúp khắc phục dịch bệnh ở thôn Chư Apai ông ấy rất vui. Thậm chí còn hỏi cô có quay lại đây làm việc không. Bối Y đành nói mục đích mình đến đây ngoài việc giúp mọi người khắc phục dịch bệnh, cô còn phải đưa bác sĩ Minh về thành phố theo chỉ thị của cấp trên. Mặc khác, cô đã xin viện trợ thêm các trang thiết bị kỹ thuật cho bệnh viện M. Vài ngày sau các thiết bị sẽ đến. Lúc đó cô sẽ hướng dẫn cho mọi người khi thao tác với các thiết bị mới này, một phần giúp mọi người đỡ cực nhọc khi chẩn đoán bệnh, mặc khác giúp các bệnh nhân ở đây hồi phục nhanh nhất có thể. Vị giám đốc bệnh viện M mừng đến phát khóc, ông nắm chặt tay cô, xúc động cảm ơn cô rất nhiều. Lúc đó nếu bác sĩ Minh đi rồi mọi người ở đây cũng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Nói chuyện với lãnh đạo bệnh viện xong, cô cùng Nhật Minh lên xe chuẩn bị đến thôn Chư Apai. Đúng là một con đường khó đi. Đoạn đường không được nâng cấp, xe tải thì cứ tàn sát mặt đường. Xe của cô và anh Minh chạy được một đoạn thì không thể đi sâu vào bên trong nữa, vừa lúc có chiếc xe thồ chạy ngang. Hai người đều xin đi nhờ chiếc xe đó. Vừa đến nhà trưởng thôn thì gặp mấy chiếc xe ô tô, xe ủi đất, xe ben đều ở đó. Bối Y thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cau-coi-chung/1092992/chuong-47.html