Sau một tháng nghỉ đông và nghỉ tết cuối cùng Y Y cũng phải trở lại trường. Đứng ở sân ga, cô Vân, mẹ, ngoại, các bác tạm biệt cô và nhét quà đầy giỏ bắt Y Y đem lên thành phố cho mọi người, dặn cô giữ gìn sức khỏe, cố gắng học tập cho giỏi và gửi lời hỏi thăm đến cô Hà. Lần chia tay này, Y Y không khóc như đợt trước nữa, một phần cô cũng đã lớn và tự nhủ mình sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng mọi người. Tạm biệt mọi người, Bối Y lên tàu tiếp tục cuộc hành trình của mình. Và cô cần mạnh mẽ hơn nữa, vì giờ đây mẹ cần cô hơn. Căn bệnh tim của mẹ bất ổn, nó có thể giết chết một mạng người bất cứ lúc nào. Thời gian ở nhà, mẹ không hề nói với cô một tiếng, dường như mẹ muốn dấu hết mọi chuyện. Nếu không phải trong lúc dọn nhà Y Y phát hiện hồ sơ bệnh án của mẹ thì chắc cô vẫn lạc quan như trước.
Học kỳ mới cũng sắp bắt đầu. Ở học kỳ này Y Y cũng bắt đầu tìm thêm việc làm thứ hai nữa để trang trải chi phí sinh hoạt cùng với việc mua sách, ủng hộ cho các em nhỏ ở viện mồ côi, một phần gửi về cho mẹ và ngoại mình để cải thiện cuộc sống, giúp mẹ chữa bệnh. Ngày trở lại thành phố, những tia nắng ấm chiếu rọi lên khi trải qua cái lạnh của mùa đông. Mùa xuân đã đến. Bước đi trên đường phố, Y Y cảm nhận được cuộc sống mới bắt đầu chớm nở sau khi chìm vào cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cau-coi-chung/1092982/chuong-37.html