Không giống như cuộc sống yên bình nơi quê mình, vừa bước chân xuống ga tàu hỏa, Bối Y đã cảm nhận được cái lạnh lẽo của con người ở đây. Hầu như mọi người đều tất bật, ngược xuôi vì công việc. Nhiều người chen lấn nhau để nhanh bắt được taxi để đi. Nhìn từ xa thấy một người phụ nữ đưa tay cầm tờ giấy ghi rõ tên Bối Y, cô nghĩ chắc là bạn của cô giáo mình nên liền chạy qua. Thấy cháu gái đi đến bên mình, cô ấy liền lên tiếng:
- Cháu là Bối Y đúng không? Nghe điện thoại của cháu là cô sắp xếp chạy đến ga liền vì sợ cháu đi lạc . Xin chào cháu! Cô là cô Hà. Tên đầy đủ của cô là Phạm Thu Hà. Lần đầu tiên lên thành phố nên chắc cháu lo lắm đúng không? Nào đưa đồ đây cô giúp cháu để lên xe nhé. Nhà chúng ta ở cách nhà ga khoảng một giờ xe chạy. Sau này cháu cũng có thể đón xe buýt để đi vì cũng có tuyến xe chạy ngang qua đây. Nói xong cô Hà đem vali của Bối Y để lên xe mình.
- Cháu cảm ơn cô nhiều ạ! Cháu chào cô! Cháu tên là Lăng Bối Y. Rất vui được gặp cô. Cháu xin lỗi vì làm phiền cô rồi.
- Trời ơi... Có gì đâu mà phiền. Nghe tin cháu được học ở trường trung học Hán Vũ cô cũng mừng. Cô có thể gọi cháu là Bối Y được không? Cô và cô Vân cùng là bạn đại học. Quê cô cũng ở tỉnh như cháu vậy đó. Cô có nghe cô Vân giới thiệu về cháu rồi. Rất vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cau-coi-chung/1092952/chuong-7.html