Ngày hôm đó, sau khi kết thúc việc học ở trường. Bối Y về nhà mà lòng suy nghĩ miên man. Nghĩ về hoàn cảnh gia đình của mình, nếu không nhận được học bổng của trường phổ thông Hán Vũ thì làm sao mà đủ kinh tế để học ở ngôi trường danh tiếng như thế, cộng thêm việc xa nhà, sức khỏe của ngoại và mẹ thì ngày càng yếu. Nhưng nếu từ bỏ việc học thì cô cũng không cam tâm. Còn việc đi học ở trường của tỉnh thì cũng giống như học cấp hai vậy. Ở đó, trường dạy theo dạng là trung tâm giáo dục thường xuyên. Là nơi mà các học sinh thi rớt, quậy phá hay những cô chú lớn tuổi đi học bổ túc lại để có được cái bằng phổ thông đi xin việc, làm công nhân ở các công ty xí nghiệp địa phương. Nghĩ miên man một hồi đã đến nhà. Hôm nay, ngoại đã qua nhà của bác Tám để phụ gói bánh, chuẩn bị đám giáp năm ông Tám mất hồi năm ngoái. Còn mẹ thì giờ đang bán ở chợ chưa về.
Dừng suy nghĩ lại Y Y đi vào nhà, chuẩn bị nấu cơm tối đợi mẹ về. Sau đó tắm rửa xong lên bàn học bài. Cái bàn học của Y Y chính là cái máy may của ngoại. Khi ngoại may đồ thì mở hộc bàn máy dựng máy lên. Khi không may nữa thì hạ máy xuống xong đóng mặt bàn lại. Có thể nói cái máy may của ngoại là máy may từ thời ông cố, ông sơ, nó vẫn trường tồn mãi đến ngày hôm nay. Trong nó rất cổ nhưng đường chỉ may rất đẹp và dễ di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cau-coi-chung/1092948/chuong-3.html