Tần Thời Luật trở lại công ty kiểm tra camera mới biết được Tần Hạo có bao nhiêu điên, sau khi lái xe đụng trúng Đường Dục thì ngày hôm sau liền tới Đằng Phong ứng tuyển vị trí bảo vệ, ra ra vào vào Đằng Phong ở dưới mí mắt hắn hơn nửa tháng.
Thời gian nửa tháng cũng đủ để Tần Hạo thăm dò tất cả các lối ra vào của Đằng Phong, ngay lúc Tần Thời Luật dẫn người đi lên sân thượng, Tần Hạo lại lần nữa thành công chạy thoát.
Nhưng không sao, lần trước là vì không biết hung thủ là ai, lần này Tần Thời Luật đã biết.
*****
Rạng sáng, trong phòng bệnh chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt, Đường Dục không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Thời Luật đang ngủ say ở bên cạnh.
Có lẽ điều hạnh phúc nhất trên thế gian này chính là tìm lại được những thứ đã mất.
Đường Dục nhớ lại ba năm cô độc kia, hốc mắt không khỏi cay cay, cậu lặng lẽ nhích sát lại gần, đặt lên môi Tần Thời Luật một nụ hôn: “Tần Thời Luật, em yêu anh.”
Trong phòng bệnh an tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói hơi khàn của Tần Thời Luật: “Anh cũng yêu em.”
Đường Dục ngơ ngác nhìn hắn: “Anh, anh không ngủ?”
Tần Thời Luật mở mắt, khóe miệng cong lên một độ cung rõ ràng: “Sao lại lén hôn anh?”
Đường Dục: “Chỉ là muốn hôn thôi, không được sao?”
Bị bắt quả tang tại trận, Đường Dục có chút mất mặt, cậu muốn né tránh, lại bị Tần Thời Luật giữ chặt eo, hắn lau giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ca-man-xuyen-thanh-vai-ac-bach-nguyet-quang/3536564/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.