Chương trước
Chương sau
Khương Bá Ngôn tới chống lưng cho Đường Dục không phải chỉ nói miệng, ông mang theo luật sư và giấy chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Kình Hải, ở trước mặt mọi người tuyên bố 30% cổ phần của tập đoàn Kình Hải sẽ thuộc quyền sở hữu của Đường Dục.

Lâm Miễn cũng không cam lòng yếu thế, tạm thời lấy ra 20% cổ phần, “Cổ phần còn lại là cho Thời Luật, nhưng mà con yên tâm, nếu Thời Luật dám làm gì có lỗi với con, thì cổ phần này một đồng nó cũng không lấy được, tất cả đều là của con.”

Tần Phương Xung cảm thấy bọn họ đều điên rồi, đặc biệt là khi nghe thấy lời của Lâm Miễn.

Tần Thời Luật không chút để ý: “Khương tổng và chú đều đã hào phóng như vậy, con không tỏ vẻ một chút thì hình như không được hay lắm, cổ phần Đằng Phong…..”

Tần Thời Luật còn chưa dứt lời đã bị Tần Phương Xung đánh gãy: “Con dám! Ta còn chưa có chết đâu, ta xem ai dám động đến cổ phần Đằng Phong!”

Kỷ Bạch thật sự rất chướng mắt cái ông cụ của Tần gia này, ngoại trừ có chút tiền ra, ngay cả quyền lực cũng phải dựa vào Lâm gia, vậy mà còn dám mặt dày kén cá chọn canh Đường Dục, hắn đưa mắt ra hiệu cho Đường Dục: “Tần tổng ở Đằng Phong chăm chỉ nhiều năm như vậy, vậy mà ngay cả quyền lên tiếng cũng không có, tôi thì không giống vậy, cổ phần của tập đoàn Kỷ Phàm đều do tôi quyết định, cậu có muốn xem xét lại không?”

Đường Dục hiểu ý Kỷ Bạch, theo lời hắn nói bày ra dáng vẻ do dự, thấy thế, Tần Phương Xung đột nhiên hối hận vì vừa rồi đã nhanh mồm nhanh miệng.

Ông ta đã già nên đầu óc không còn minh mẫn nữa sao, nhưng chỉ cần cho một chút cổ phần của Đằng Phong là có thể đổi lấy cổ phần của Lâm thị và Kình Hải, chuyện tốt như vậy làm sao ông ta có thể dễ dàng tặng cho người khác được?

Tần Phương Xung còn chưa nghĩ ra cách để cứu vãn tình thế thì nghe thấy Khương Bá Ngôn nói: “30 năm trước, Tần gia ở Phú Dương thậm chí còn chẳng có chút tiếng tăm, bây giờ chỉ mới có chút danh tiếng mà đã dám lên làm vua của một cõi, nếu không biết còn tưởng rằng nhà các người có ngôi vị trăm năm cần kế thừa đấy, hôm nay tôi nói rõ ở đây, chỉ cần một ngày hai đứa nó không ly hôn, tôi xem ai dám để Tần Thời Luật có con!”

Lâm Nghi cũng nói: “Tôi cũng không hứng thú với việc hai đứa nhỏ có con, gen của Tần gia, không chừng lại sinh ra cái thứ không ra gì, tốt nhất là đừng có làm cho người ta khó chịu.”

…… Tần Thời Luật cảm thấy hôm nay Đường Dục tổ chức buổi tiệc sinh nhật này không phải để kích thích ông nội, mà là để đả kích hắn, sao mỗi người đều giống như đang ở trong tối ngoài sáng châm chọc hắn vậy.

Thím hai Tần Thời Luật nghe Lâm Nghi nói như vậy, có chút không vui nói: “Chị dâu, lời này của chị cũng quá khó nghe rồi, gen Tần gia cũng đâu có tệ như chị nói, ít nhất là Thời Kiệt và Thời An nhà em đều rất tốt.”

Lâm Nghi liếc mắt nhìn Tần Thời An một cái: “Thành tích đứng nhất từ dưới đếm lên rất đáng để khen ngợi?”

Thím hai hơi nghẹn: “Nó, bây giờ thành tích của nó đã bắt đầu có tiến bộ rồi.”

Tần Thời An không thèm chừa chút mặt mũi cho mẹ mình, ở bên cạnh phá đám: “Thành tích của con có tiến bộ là do bị anh Tiểu Dục ép.”

Thím hai giơ tay muốn đánh cậu ta: “Người khác ép con học thì con ngoan ngoãn học, còn mẹ ép con học thì con không chịu học đúng không?”

Thời điểm thím hai giơ tay lên, Tần Thời An nhanh như chớp dịch chuyển ra phía sau Đường Dục, lớn tiếng nói: “Vậy mẹ có bao giờ giống như anh Tiểu Dục, tới trường học để nói chuyện với mấy đứa đã đánh nhau với con không, mẹ cũng không kết bạn với tụi nó, lúc nào mẹ cũng chỉ biết mắng con, nói con vô dụng, mỗi khi con đánh nhau rồi về nhà, mẹ lại bắt đầu đánh con, tổn thương con thêm lần thứ hai, ép của mẹ là thuần tuý ép buộc*, còn anh Tiểu Dục thì không!”

*Raw: 你的逼是纯逼 sử dụng từ “逼” để mô tả một tính cách hay hành động (uy hiếp, cưỡng bách, ép buộc). Tuy nhiên, từ ngữ này có nghĩa tục tế và thô tục, không phù hợp trong các tình huống lịch sự hoặc trang trọng.

Đường Dục quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thời An đang trốn ở phía sau xe lăn: “Không được nói tục.”

Tần Thời An: “…… Em đâu có nói tục.”

Đường Dục phản bác: “Tôi nghe thấy cậu nói tục.”

Tần Thời An nhớ lại những lời mình vừa nói: “……” Câu kia thật sự không phải nói tục mà.

Thím hai bị Tần Thời An nói đến tức điên lên, quay đầu kéo cánh tay Tần Kính: “Ông ra mà quản con trai ông đi!”

Tần Kính không rảnh quản Tần Thời An, ánh mắt né tránh như đang sợ thứ gì đó, ông ta hạ giọng bảo thím hai đừng có ồn ào tranh cãi nữa.

Thím hai bị hai cha con chọc cho tức chết, hoá ra chỉ có một mình bà ta là cố gắng bênh vực cho người Tần gia.

Tần Phương Xung nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng nhịn đau lấy ra 5% cổ phần chia cho Đường Dục, nói là quà sinh nhật cho cậu.

Thím hai nghe được lời này thì suýt chút nữa đau lòng chết mất, ông cụ đã nói cổ phần trong tay ông đều sẽ cho Thời Kiệt nhà bọn họ, vậy mà bây giờ lại đem tặng cho một người ngoài! Bà ta gả đến Tần gia nhiều năm như vậy cũng chưa lấy được một phần mười cổ phần, một đứa ngay cả con cũng không sinh được như Đường Dục, dựa vào cái gì chứ?!

Tần Phương Xung tính toán lại một chút, hiện tại Đường Dục xem như là người ông ta không đắc tội nổi, xét từ việc Lâm Miễn tổ chức sinh nhật cho cậu ta hôm nay, 5% cổ phần không chỉ để cho Lâm Miễn thấy, Đường Dục còn được lấy không 30% cổ phần Kình Hải, hiện tại cậu ta và Tần Thời Luật chung một sổ hộ khẩu, cũng chính là người của Tần gia bọn họ, 30% cổ phần kia nói cho cùng cũng là của Tần gia, 5% đổi lấy Lâm gia và Kình Hải, cớ sao lại không làm?

Khương Bá Ngôn lại chướng mắt 5% này: “Đây là tống cổ ăn mày à?”

5% không ít, trong tay Tần Thời Luật cũng chỉ có 30% cổ phần, nhưng nghe giọng điệu của Khương Bá Ngôn, ý là chướng mắt 5% này.

Tần Phương Xung đau lòng nói: “10%!”

Tần Thời Luật cười một cái, nhìn về phía Đường Dục: “Anh sẽ cho em 30% cổ phần còn lại trong tay anh, như vậy thì cổ phần của em sẽ ngang bằng với ông nội.”

…… Tần Phương Xung sửng sốt.

Ông ta làm sao có thể ngờ được Tần Thời Luật còn có một chiêu như vậy, việc này chẳng khác nào chắp tay dâng công ty cho người ta?

Tần Thời Luật nhìn về phía ông cụ: “Chắc là ông nội sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Tần Phương Xung: “……” Ta có ý kiến lớn lắm!

Tần Thời Luật cố ý hỏi Khương Bá Ngôn: “Như vậy Khương tiên sinh sẽ không cần phải lo lắng về việc sau này tôi sẽ làm chuyện có lỗi với Đường Dục, đúng không?”

Nhìn Khương Bá Ngôn gật đầu, Tần Phương Xung cố nén đau lòng, tự nhủ với bản thân, dù sao Đường Dục cũng không hiểu chuyện công ty, cổ phần ở trong tay cậu ta thì cũng như ở trong tay Tần Thời Luật, chỉ cần Tần Thời Luật không ngoại tình thì không có gì đáng ngại hết.

Nhưng cứ nghĩ đến cổ phần trong tay Tần Thời Luật đã ngang bằng với mình, ông ta vẫn không nhịn được hơi đau tim.

Tần Phương Xung không ở lại lâu liền rời đi trước, cái tiệc sinh nhật này quả thực là muốn nửa cái mạng của ông ta.

Tần Kính theo chân ông cụ rời đi, Tần Thời An không chịu đi, nói là dù thế nào cũng phải ở lại, Tần Kính cũng mặc kệ cậu ta.

Từ lúc Khương Bá Ngôn bước vào, Tần Thời Luật liền phát hiện chú hai của hắn có chút không thích hợp, sau khi bọn họ rời đi, Tần Thời Luật hỏi Khương Bá Ngôn: “Vừa rồi Khương tổng vẫn luôn nhìn chú hai tôi, ngài biết ông ấy sao?”

Khương Bá Ngôn không phải luôn nhìn chằm chằm, mà chỉ là liếc mắt nhìn một cái: “Không tính là quen biết, nếu ta nhớ không lầm thì năm đó ông ta đã tìm chú Chu làm giúp ông ta một việc.”

Tần Thời Luật: “Năm đó? Ngài còn nhớ rõ là chuyện gì không?”

Ban đầu Khương Bá Ngôn chỉ cảm thấy Tần Kính có chút quen mắt, lúc sau mới nhận ra, “Hơn ba mươi năm trước, ông ta tới Lâm Giang tìm bọn ta để động tay lên một chiếc xe, cụ thể thì ta không nhớ rõ lắm.”

Tần Thời Luật nhíu mày: “Ba mươi năm trước……”

Khương Bá Ngôn nhìn hắn một cái: “Làm sao vậy?”

Đường Dục không biết từ lúc nào đã dừng xe lăn ở bên cạnh hai người, cậu nói: “Trước khi cha của Tần Thời Luật kết hôn, bạn gái mối tình đầu của ông ta đã chết trong một vụ tai nạn do xe hỏng phanh, cha của anh ấy vẫn luôn nghĩ là do mẹ anh ấy làm, Tần Thời Luật đang điều tra chuyện này.”

Khương Bá Ngôn nghe xong thì cũng không có phản ứng quá lớn: “Cậu có tư liệu của người phụ nữ kia không, ta đi hỏi chú Chu thử xem, có lẽ ông ấy vẫn còn nhớ.”

Tần Thời Luật có thể nhìn ra Tần Kính không thích hợp, người làm cha như Tần Phương Xung càng có thể nhìn ra, vừa về đến nhà, Tần Phương Xung đã gọi Tần Kính tới thư phòng.

“Ở trước mặt nhiều người sợ hãi rụt rè như vậy, mày có còn dáng vẻ của người Tần gia hay không?!”

Tần Kính đã nhịn cả một bữa tối: “Ba, làm sao bây giờ, có phải Khương Bá Ngôn nhận ra con rồi không, năm đó ba bảo con tìm người xử lý người phụ nữ của anh cả, người con tìm chính là nhà bọn họ.”

Chuyện năm đó Tần Phương Xung chỉ quan tâm đến kết quả, chưa từng hỏi Tần Kính đã tìm ai đi làm, Tần Phương Xung cau mày: “Mày…..”

Tần Phương Xung muốn nói mày tìm ai không tìm lại cố tình đi tìm bọn họ, mà năm đó Tần Kính đi tìm nhà họ Cố làm loại chuyện đó cũng không có gì đáng trách.

Tần Kính sợ Tần Thời Luật sẽ tra đến trên người ông ta: “Cái cậu tên Đường Dục kia làm sao quen biết được Khương Bá Ngôn? Bây giờ phải làm sao đây, lỡ như để Tần Thời Luật biết được chuyện này, nó có thể đối xử với con giống như đối với chú ba nó hay không?”

Tần Phương Xung liếc mắt nhìn Tần Kính: “Mày có còn chút tiền đồ nào không vậy, đã qua nhiều năm như vậy, ai có thể nhớ rõ một kẻ vô dụng ít khi lộ mặt như mày?”

Tần Phương Xung nhìn dáng vẻ hèn nhát của Tần Kính liền nhịn không được nhớ tới lời Lâm Nghi nói, ông ta có tổng cộng ba người con, đứa con cả là đứa có tiền đồ nhất, nhưng bởi vì sự việc năm đó, Tần Chung đã tự biến bản thân thành phế vật, đứa thứ hai Tần Kính thì nhát gan, gặp chút chuyện là sẽ sợ đầu sợ đuôi, đứa thứ ba ngược lại có lá gan rất lớn, nhưng tầm nhìn và tâm trí còn chưa đủ mạnh đã vọng tưởng đến toàn bộ công ty.

Tần Phương Xung thở dài: “Đường Dục và Khương Bá Ngôn rốt cuộc có quan hệ gì ta không biết, nhưng có thể làm Khương Bá Ngôn đưa cho nó nhiều cổ phần như vậy, thì quan hệ giữa bọn họ chắc chắn không cạn.”

Tần Kính đột nhiên nhớ tới gì đó: “Ba, ba có còn nhớ tin đồn Đường Dục là con riêng ở trên mạng lúc trước hay không?”

Tần Phương Xung nhìn ông ta: “Ý của con là……”

Tần Kính nói: “Chẳng lẽ cậu ta là con riêng của Khương Bá Ngôn?”

Tần Phương Xung giật mình.

Chuyện này không phải là không có khả năng.

Nếu đúng là như vậy thì có thể giải thích vì sao Khương Bá Ngôn lại không ngại ngàn dặm xa xôi chạy từ Lâm Giang về để dự sinh nhật của Đường Dục, còn chuyển cho cậu ta 30% cổ phần.

Tần Phương Xung nhẹ nhàng thở ra, may mắn ông ta vẫn chưa làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, nếu thật sự đưa người lên giường Tần Thời Luật, sợ là Tần gia bọn họ sẽ không thể yên ổn?

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ một lòng một dạ của Tần Thời Luật đối với con trai của người khác, Tần Phương Xung vẫn có chút lo lắng, từ trước đến nay thằng nhóc đó vẫn luôn thích hướng khuỷu tay ra bên ngoài, lỡ như một ngày nào đó nó vui vẻ rồi đem công ty tặng cho người ngoài luôn thì sao.

Tần Phương Xung hỏi: “Thời Kiệt sắp về rồi nhỉ, gọi điện thoại cho nó, bảo nó mau chóng trở về.”

*****

Gần đây Tần Thời Luật thường xuyên nằm mơ, trong mơ, hắn và Đường Dục vẫn chưa kết hôn, nhưng bọn họ lại rất yêu nhau, Đường Dục sẽ đem toàn bộ tình cảm của cậu nói cho hắn nghe, còn vì hắn mà xuống bếp học cách nấu mì của dì Trương.

Kỹ thuật lái xe của Đường Dục không tốt lắm, thi rất lâu mới lấy được bằng lái, nhưng lúc ra cửa thì vẫn như cũ đụng vào cây cột ở cổng, lần nào cũng đâm hỏng đèn xe.

Cậu thích vẽ tranh, nhưng trước nay đều không bán, cậu nói tất cả đều sẽ treo ở trong văn phòng của hắn.

Cho đến một ngày, cậu nói: “Tần Thời Luật, chúng ta kết hôn đi”.

Tần Thời Luật lại lần nữa tỉnh dậy từ trong giấc mơ hạnh phúc, hắn nhìn thoáng qua Đường Dục đã tỉnh, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái: “Bảo bối, anh yêu em.”

Đường Dục ngẩn người: “Anh sao vậy?”

Tần Thời Luật chống trán cọ nhẹ lên trán cậu: “Không sao hết, chỉ là cảm thấy anh rất yêu em.”

Đường Dục không nói chuyện, Tần Thời Luật mở mắt ra nhìn: “Hửm? Sao em lại không nói gì?”

Đường Dục đột nhiên nhích đầu tựa lên cằm hắn, ôm hắn hát: “Yêu em thì đừng rời đi, nếu anh nói, anh không yêu em~~”

Tần Thời Luật bị đụng không nhẹ, che cằm “Shh” một tiếng: “Cả ngày trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”

Đường Dục cọ cọ đầu trong ngực hắn, “Đang nghĩ nhiều cổ phần như vậy, em nên sử dụng như thế nào đây.”

Tần Thời Luật bất đắc dĩ cười: “Vậy thì thật đúng là phải suy nghĩ cho kĩ rồi.”

*****

Có người sầu não vì tiền nhiều quá không biết phải tiêu như thế nào, thì cũng có người vì không có tiền mà trở nên nóng nảy, Khương Nghiêu đoạt mất dự án ở Ninh Quảng, chặt đứt đường lui cuối cùng của Tiêu thị.

Tiêu Ngạn Thu đi tìm Khương Nghiêu, Khương Nghiêu chỉ cho anh ta một câu: “Muốn hợp tác với Đường thị, thì ít nhất công ty phải là của Tiêu gia các người.”

Ban đầu Tiêu Ngạn Thu không hiểu lời này của hắn là có ý gì, sau khi cân nhắc hai ngày mới nhớ tới chuyện đi xem giấy tờ ở trong két sắt, kết quả phát hiện toàn bộ giấy tờ và con dấu của công ty đã biến mất.

Anh ta còn tưởng Khương Nghiêu giở trò quỷ, tra ra mới phát hiện công ty đã bị đem đi thế chấp, người thế chấp công ty vậy mà lại là Đường Lạc!

Tiêu Ngạn Thu tới nhà Tiêu Sí Hành tìm người, người giúp việc trong nhà nói Đường Lạc đã dọn ra khỏi đây từ lâu.

Tiêu Sí Hành từ trên lầu đi xuống: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Tiêu Ngạn Thu tát mạnh vào mặt hắn: “Mày còn có mặt mũi hỏi, tất cả những việc này từ đầu tới cuối đều là do mày!”

……

Đường Lạc biến mất, không ai biết cậu ta đã đi đâu, lúc trước Khương Nghiêu vẫn luôn cho người theo dõi Đường Lạc, phát hiện trong khoảng thời gian này Đường Lạc đang thực hiện việc thế chấp Tiêu thị, thần kỳ chính là, Đường Lạc làm ra động thái lớn như vậy nhưng người của Tiêu gia lại chẳng hề hay biết.

Một ngày trước khi Tiêu Ngạn Thu tới tìm Khương Nghiêu, Đường Lạc đã lên máy bay chạy ra nước ngoài, Khương Nghiêu thấy thế cũng không có hứng thú tiếp tục theo dõi, cho nên rốt cuộc cậu ta đi đâu, Khương Nghiêu cũng không biết.

Công ty bị thế chấp, Đường Lạc cầm tiền chạy, Tiêu thị vô lực xoay chuyển tình thế.

Sau khi Đường Dục nghe được tin tức này thì cực kì kinh ngạc: “Không phải bọn họ đính hôn rồi sao?”

Khương Nghiêu xoa xoa cái đầu nhỏ ngây thơ của cậu: “Kết hôn mà còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là đính hôn, anh còn tưởng Tiêu Sí Hành kia rất thích Đường Lạc, kết quả sau khi đính hôn, còn không phải là thân tại Tào, doanh tâm tại Hán* sao!”

*mô tả một người đồng lòng với một nơi nhưng thực tế lại có tình cảm, lòng trung thành đặc biệt với một nơi khác. Cụm từ này thường được dùng để chỉ trích sự không chắc chắn, thiếu lòng trung thành và tính chất hai mặt trong tình huống cụ thể.

Người ở Tào, doanh tâm tại Hán? Lời này có nghĩa là……

Đường Dục hỏi: “Tiêu Sí Hành ngoại tình sao?”

Khương Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cậu một cái.

Kỷ Bạch nói: “Tâm lý ngoại tình thì cũng có thể coi như ngoại tình.”

Đường Dục không thể tiếp thu: “Không đâu, hắn rất thích Đường Lạc, hắn vì Đường Lạc mà có thể giết người luôn đó.”

“Giết người?” Khương Nghiêu hỏi: “Giết ai?”

“…… giết ai?” Đường Dục hơi nghẹn, cậu cũng không biết giết ai.

Lâm Triết nhìn cậu.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lâm Triết đều nghe Kỷ Bạch hỏi Đường Dục một số vấn đề, hắn cũng đã biết được Đường Dục nhớ chuyện gì và không nhớ chuyện gì, trên cơ bản cậu đều không nhớ rõ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên nghĩ ra chuyện gì đó rồi thuận miệng nói ra, nói xong lại không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, cậu liền xem việc đó trở thành ảo giác.

Lần nào Lâm Triết cũng sẽ giúp cậu giải vây, lần này cũng vậy: “Hiện tại sẽ khác.”

Đường Dục mê mang gật gật đầu: “Ờm, đúng, sẽ khác.” Cốt truyện thay đổi, sẽ không có loại chuyện đó xảy ra……

Lâm Triết thấy cậu còn đang suy nghĩ, sợ cậu lại để tâm vào những chuyện vụn vặt: “Cũng sẽ không phát sinh những chuyện đó nữa.”

Đường Dục nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Lâm Triết: “Thật.”

Năm ấy khi Đường Nhạc Á mang thai, Lâm Triết được Cố Văn Lễ mang về từ cô nhi viện, hắn được nuôi dưỡng ở bên cạnh Khương Bá Ngôn, bắt đầu từ ngày được nhận nuôi, Lâm Triết đã biết bản thân mình có một nhiệm vụ, chính là bảo vệ đứa nhỏ vẫn còn chưa chào đời kia, chỉ là khi đó hắn còn quá nhỏ, thậm chí hắn còn chưa được gặp đứa nhỏ kia thì Cố tiên sinh đã qua đời, sau khi lớn lên, hắn đi theo Khương Nghiêu tới Phú Dương……

Khương Nghiêu cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện quá kì cục, hắn hỏi Kỷ Bạch: “Hai người bọn họ đang nói cái gì vậy?”

Kỷ Bạch đã quen với cảnh hai người ông nói gà bà nói vịt, hắn buông tay: “Hai người bọn họ thường xuyên nói chuyện phiếm như vậy, sau khi nói xong thì cũng không biết đang nói cái gì.”

Không biết bản thân đang nói cái gì là Đường Dục, Lâm Triết là vì muốn phối hợp với cậu nên mới làm bộ không biết.

Phương thức nói chuyện của hai người không chỉ làm Khương Nghiêu và Kỷ Bạch bối rối, mà ngay cả Tần Thời Luật cũng mê mang không hiểu, hắn thậm chí còn từng hỏi Đường Dục, có phải Lâm Triết cũng xuyên sách từ cùng một thế giới với cậu hay không, nếu không thì tại sao hai người lại liên tục nói chuyện một cách kì lạ như vậy.

Suy nghĩ này của Tần Thời Luật đã ngay lập tức bị Đường Dục phủ nhận, cậu nói: “Chỉ có em và Dư Nhạc Dương không phải là người của thế giới các anh mà thôi.”

Tần Thời Luật:…… Vậy mà còn có chuyện của Dư Nhạc Dương?

Tần Thời Luật kể chuyện này cho Đàm Nam Sơn, bảo anh ta quan sát Dư Nhạc Dương, Đàm Nam Sơn trực tiếp hỏi Dư Nhạc Dương có phải đã xuyên từ một thế giới khác tới hay không, sau đó anh ta bị Dư Nhạc Dương mắng cho một trận.

Đàm Nam Sơn còn đem nguyên văn lời Dư Nhạc Dương nói lặp lại cho Tần Thời Luật nghe.

Tần Thời Luật nghe xong, cảm thấy sau này vẫn nên hạn chế để Đường Dục chơi chung với Dư Nhạc Dương, kỹ năng mắng chửi người có thể phong phú thành như vậy? Nếu để Đường Dục học được thì phải làm sao?

Lời nói của Lâm Triết vẫn trước sau như một, nhưng Đường Dục lại có chút bất an: “Anh Tiểu Lâm.”

Lâm Triết: “Ừm.”

Đường Dục chống gậy đứng lên: “Em muốn đi tìm Tần Thời Luật, anh có thể đưa em đi hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.