Tần Thời Luật và Đường Dục cùng đi xem triển lãm tranh xong thì ngày hôm sau liền trở về Phú Dương.
Tần Thời Luật không biết tại sao một người Lâm Giang như Kỷ Bạch lại rảnh rỗi không có việc gì làm suốt ngày chạy tới Phú Dương, trông phiền chết đi được, cũng may sau khi xuống máy bay thì Kỷ Bạch nói cậu ta có việc nên đi trước.
Ngày hôm qua ở triển lãm tranh, Đường Dục và Kỷ Bạch trò chuyện về một bức tranh đến quên cả trời đất, lúc ấy Tần Thời Luật đều sắp chua đến mức biến thành chanh tinh, trên đời này Tần Thời Luật hắn không sợ cái gì cả, chỉ sợ xuất hiện một người có chung chí hướng với Đường Dục, có thể trò chuyện với cậu, ngoại hình không tệ và còn có ý xấu với cậu.
Kỷ Bạch chính là người như vậy, mấu chốt vẫn là cái tên điên Khương Nghiêu kia tự mình dẫn tới, quả thật đã gây ra áp lực không nhỏ với hắn.
Nhưng những kiến thức của Đường Dục không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể học được, cho dù Tần Thời Luật có tâm đi học, nhưng năm nay hắn đã 30, chờ đến lúc học được có phải hắn đã sắp nửa trăm rồi không?
Tần Thời Luật có chút hối hận vì đã không chơi chung với Tần Nguyên nhiều hơn, nếu không bây giờ hắn ít nhất cũng có thể hiểu được đôi chút.
Trong sảnh sân bay, Đường Dục kéo tay hắn, mở to đôi mắt tròn vo trên chiếc khẩu trang màu đen nhìn hắn: “Em đang nói chuyện với anh đấy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ca-man-xuyen-thanh-vai-ac-bach-nguyet-quang/3536545/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.