Đường Dục làm con dấu cả một buổi trưa, sau đó mời Đoạn Sơ đi ăn lẩu dê, ăn uống xong mới cùng Lâm Triết và Kỷ Bạch trở về khách sạn.
Trong sảnh khách sạn có một vật trang trí bằng kim loại cao bằng hai người trưởng thành, bên trên bề mặt hiện lên một bóng người, nếu Lâm Triết không nhìn nhầm, hình như người này đã đi theo bọn họ từ tiệm lẩu đến đây.
Lâm Triết dừng bước chân: “Hai người đi lên trước đi.”
Đường Dục nhìn hắn: “Anh thì sao?”
Lâm Triết nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau: “Có người đi theo chúng ta, tôi phải đi xử lý một chút.”
Đường Dục giật mình.
Lâm Triết nhìn về phía Kỷ Bạch: “Dẫn cậu ấy lên phòng đi.”
Đường Dục không đi lên phòng cùng Kỷ Bạch mà vẫn đứng ở đó nhìn về hướng Lâm Triết đang đi, Kỷ Bạch nói: “Đừng lo lắng, ở nơi công cộng Lâm Triết sẽ không làm gì người đó đâu.”
Đường Dục lắc đầu.
Không phải cậu lo Lâm Triết sẽ làm gì người đó, mà là cậu lo lắng cho Lâm Triết.
Một lát sau, Lâm Triết dẫn theo một cô bé trông có vẻ là nữ sinh trung học, Đường Dục hơi sửng sốt.
Cô bé nhìn thấy Đường Dục thì vừa kích động vừa buồn rầu: “Chào anh ạ, em là fan của bé Lộc, em không phải người xấu đâu.”
Đường Dục: “Bé Lộc?”
Buổi tối nên Đường Dục không đeo khẩu trang, lúc này khuôn mặt lộ rõ dưới ánh đèn của khách sạn, cô bé đột nhiên đỏ mặt: “Vâng, chính là Phương Lộc Minh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ca-man-xuyen-thanh-vai-ac-bach-nguyet-quang/3536543/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.