Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, công việc của Đường Dục ở Cục Văn Vật cuối cùng cũng kết thúc, Tần Thời Luật cũng tự cho bản thân nghỉ ba ngày.

Trước đây, Tần tổng làm việc cả năm chẳng biết nghỉ ngơi, bây giờ cứ dăm ba bữa lại tự cho mình nghỉ phép, làm trợ lý, Lê Thành rất đau đầu, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo đại boss nhà mình sau khi kết hôn lại biến thành một người yêu đương mù quáng chứ.

Lâm Nghi vẫn luôn muốn dẫn Đường Dục ra nước ngoài chơi, kết quả Đường Dục lại ‘bế quan’ hai tháng, rốt cuộc cũng chờ đến lúc cậu hết bận thì người lại biến mất!

Suốt ba ngày, điện thoại của Đường Dục và Tần Thời Luật đều không thể liên lạc được, Lâm Nghi lo lắng đến mức bảo Lâm Miễn đi tìm người, Lâm Miễn lại nói: “Không có biến mất, mấy ngày nay hai đứa nó vẫn luôn ở trong sơn trang.”

Lâm Miễn chỉ thấy lạ là hai đứa này ở trong sơn trang làm gì, nghe nói đã ba ngày liền không ra khỏi cửa.

Tần Thời Luật nói ba ngày là ba ngày, vì tránh cho bị người khác quấy rầy, hắn đã đưa Đường Dục tới sơn trang, thể hiện cho Đường Dục thấy thế nào là thể lực của một người đàn ông trường thành, nhân tiện xem thử sức chịu đựng của Đường Dục.

Trong bể suối nước nóng ngoài trời, Đường Dục chống tay lên thành đá, nhắm mắt ghé đầu vào cánh tay nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nước phía sau, thân thể theo bản năng run lên.

“Run cái gì mà run?” Tần Thời Luật cầm ly nước đến, đút cho cậu uống.

Đường Dục uống nước xong, lẩm bẩm nói: “Không làm nổi nữa, mông em đau.”

Mấy ngày nay Tần Thời Luật xem như đã phát hiện, cái miệng nhỏ này của Đường Dục không chỉ biết rên rỉ, mà còn biết nói dối.

Ngày đầu tiên Đường Dục nói mông đau, kết quả người quấn lấy hắn xuống nước là cậu; ngày hôm sau cũng nói mông đau, người bắt đầu trêu chọc lúc Tần Thời Luật còn chưa tỉnh ngủ vẫn là cậu; bây giờ rên rỉ nói mông đau cũng chẳng ai khác ngoài cậu.

Tần Thời Luật không biết cậu đang nói thật hay chỉ giả vờ: “Đau thật hay đau giả?”

Đường Dục lập tức trở mặt, không vui đẩy hắn một cái: “Không đúng! Anh phải hung dữ hơn một chút.”

Tần Thời Luật: “……”

Tần Thời Luật đã biết, đây là đau giả.

Đường Dục của hiện tại không chỉ biết viết kịch bản, còn có tật xấu biểu diễn tiểu kịch trường, sau đó nhất định sẽ kéo hắn cùng diễn với cậu.

Ba ngày nay, nhân vật của Tần Thời Luật là vai ác biến thái, còn Đường Dục là bé đáng thương muốn chạy trốn để được tự do nhưng bị vai ác biến thái bắt lại rồi giam giữ.

Tần Thời Luật có điên mới dám hung dữ với cậu, hắn nói hắn không làm được, Đường Dục liền hướng dẫn: “Đó vốn dĩ là bộ mặt thật của anh mà, anh chỉ cần làm chính mình là được.”

Tần Thời Luật: “……”

Thật con mẹ nó làm chính mình, quá đáng lắm rồi!

Tần Thời Luật siết chặt cổ tay Đường Dục, hung ác đè người lên vách đá bên cạnh suối nước nóng: “Muốn chạy? Có phải em đã quên những gì tôi đã nói hay không, còn chạy nữa tôi sẽ đánh gãy chân em, để em vĩnh viễn ở lại nơi này!”

Đường Dục nhìn cổ tay mình, rồi lại nhìn khuôn mặt hung dữ của Tần Thời Luật, mọi thứ đều đúng, nhưng vì sao cậu lại không thấy sợ hãi?

Cậu thở dài: “Anh trông chả hung dữ tí nào.”

Tần Thời Luật bật cười: “Vậy mà còn chưa hung dữ?”

Đường Dục dùng bàn tay ướt sủng nâng mặt hắn lên ngó trái ngó phải, “Vẫn là lúc em mới gặp anh, anh trông hung dữ hơn.”

Tần Thời Luật: “Lúc mới gặp anh?”

Tần Thời Luật ngẫm lại một chút, khi đó bọn họ còn chưa quen biết đối phương, sau khi Đường Dục tới thì luôn trốn tránh hắn, khi đó hắn cũng không có thói quen bày sắc mặt tốt với người khác, tất nhiên đối với Đường Dục cũng vậy.

“Thôi.” Đường Dục ôm cổ hắn dán lên: “Anh không biết diễn kịch, diễn không giống chút nào.”

Tần Thời Luật vén mái tóc ẩm ướt của cậu lên rồi hôn một cái: “Là không nỡ hung dữ với em, bé ngốc.”

Đường Dục không để ý, dù sao cậu cũng đã trải nghiệm sự giam cầm của vai ác biến thái rồi, cậu hỏi Tần Thời Luật: “Ngày mai chúng ta trở về sao?”

Tần Thời Luật ôm người về phòng: “Không muốn về?”

Ba ngày nay thật sự quá nhàn nhã, Đường Dục có chút thích những ngày tháng không làm gì ngoài việc ở bên cạnh Tần Thời Luật, cảm thấy đây mới là cuộc sống mà cá mặn nên có: “Không muốn lắm, nếu có thể như thế này, mỗi ngày đều không làm gì thì tốt quá.”

Đường Dục phát hiện yêu cầu của cậu càng ngày càng nhiều, trước kia cậu chỉ cần nhàn nhã một mình là thỏa mãn, nhưng hiện tại cậu còn muốn Tần Thời Luật cũng nhàn nhã ở cùng mình.

Tần Thời Luật cũng muốn ở bên cạnh cậu, nhưng hắn không thể mặc kệ việc công ty được.

Tần Thời Luật ôm Đường Dục trần trụi đặt lên giường, lăn lộn ba ngày, tuy Tần Thời Luật đã rất nhẹ nhàng, nhưng trên người Đường Dục cũng không khỏi lưu lại chút dấu vết, nhìn những dấu vết đó, Tần Thời Luật hơi hối hận vì lúc đó đã không nhẹ nhàng hơn chút nữa.

Đường Dục lại không để bụng, cậu chỉ vào đùi mình: “Anh nhìn này, đây là anh cắn.”

Tần Thời Luật hôn lên vết đỏ trên đùi cậu: “Không phải cắn, ngốc quá.”

Đường Dục vỗ vỗ đầu hắn: “Hết ngốc này lại đến ngốc nọ, Tần Thời Luật có phải anh nuôi chó bên ngoài hay không?”

Tần Thời Luật cười ngẩng đầu nhìn cậu: “Học được những lời này từ đâu?”

Đường Dục thẳng thừng nằm xuống, “Học từ Dư Nhạc Dương, cậu ấy nói Đàm Nam Sơn nuôi chó bên ngoài.”

Tần Thời Luật nhướng mày: “Đàm Nam Sơn?”

Đường Dục gật đầu: “Ừm, có phải Đàm Nam Sơn không muốn chịu trách nhiệm với Dư Nhạc Dương hay không?”

Tần Thời Luật cảm thấy chuyện này rất vô lý, Đàm Nam Sơn tốn nhiều công sức như vậy còn chưa biết có thu phục được Dư Nhạc Dương hay không, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi nuôi chó?

Tần Thời Luật hỏi: “Người anh em kia của em đáng tin cậy không?”

Đường Dục nghĩ nghĩ: “Ờm, không biết, Thẩm Nhất Trì nói lời của cậu ấy chỉ cần nghe một phần ba là được, hai phần ba còn lại giống như thịt heo pha nước vậy.”

…… Chỉ có bạn bè thân thiết mới có thể hình dung như vậy.

Hai người trở về nhà vào tối hôm đó, ngày hôm sau Tần Thời Luật vừa đến công ty, Diêu Văn đã đưa tới một tấm thiệp mời tiệc rượu, ban tổ chức là hiệp hội thương mại Phú Dương.

Tiệc rượu như vậy Tần Thời Luật không thể thoái thác, hắn cũng không muốn thoái thác, thời gian dài như vậy, hắn cũng nên dẫn đứa nhỏ trong nhà ra ngoài cho người ta biết mặt.

Tuy lần trước hắn đã lộ diện ở bữa tiệc đính hôn của Tiêu gia, nhưng rốt cuộc cũng không có chính thức giới thiệu, bên ngoài có rất nhiều người không biết hắn đã kết hôn, dù sao hắn cũng phải đòi một danh phận với Tiểu Xán Lạn không phải sao?

Buổi tối về đến nhà, Tần Thời Luật tìm thấy Đường Dục đang vẽ tranh trong thư phòng, hắn nói với Đường Dục chuyện tiệc rượu: “Em đi cùng anh được không?”

Đường Dục không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Không được.”

Gần đây Tần Thời Luật cứ thấy cậu vẽ tranh là lại đau đầu: “Sao lại vẽ nữa vậy?”

Đường Dục nói: “Anh Khương Nghiêu muốn một bức tranh, em vẽ cho anh ấy.”

Tần Thời Luật vừa nghe xong là lập tức lên men: “Vẽ cho cậu ta? Vậy sao em không nhìn thử xem trên tường nhà chúng ta có thiếu thứ gì đó hay không?”

Đường Dục liếc hắn một cái: “Không phải anh chê em vẽ xấu sao?”

Đường Dục thù khác không nhớ, nhưng cái vấn đề vẽ xấu này lại bị cậu thường xuyên lôi ra nhắc bài, bây giờ Tần Thời Luật chỉ muốn bẻ hết răng của thằng nhóc Tần Thời An! Sao nó lại nói nhảm nhiều vậy chứ!

Tần Thời Luật nhìn bức tranh trên bàn: “Tranh có thể đưa cho Khương Nghiêu, nhưng em phải đi dự tiệc rượu cùng anh.”

Đường Dục tiếp tục vẽ tranh, chậm rì rì nói: “Em không đi cùng anh được, em cũng nhận được thiệp mời, anh Khương Nghiêu nói em phải đi cùng anh ấy.”

Tần Thời Luật: “……”

Đúng là không nên nhận người anh vợ không cùng huyết thống này mà!

Đêm hôm đó, Tần Thời Luật gọi điện thoại nói chuyện với Khương Nghiêu gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khương Nghiêu vẫn không chịu thả người: “Anh là ông chủ Tần thị, em ấy là ông chủ Đường thị, đánh tám cái sào cũng không đánh tới, dựa vào cái gì mà Dục Dục phải đi cùng anh?”

Tần Thời Luật tức đến mức tung tuyệt chiêu: “Có muốn xem giấy hôn thú của chúng tôi không?”

Khương Nghiêu bình tĩnh nói: “Không xem, cho dù anh lấy sổ hộ khẩu ra thì em ấy cũng họ Đường, đại diện cho Đường thị.”

Tần Thời Luật sắp bị chọc cho tức chết: “Em ấy đại diện cho Đường thị, vậy còn cần cậu làm gì?”

Khương Nghiêu không nhanh không chậm nói: “Tôi phải đi cùng em ấy chứ.”

Tần Thời Luật: “…… Cần cậu đi cùng?!”

Lâm Nghi nghe Lâm Miễn nói đến chuyện tiệc rượu, ngày hôm sau liền dẫn Đường Dục ra ngoài mua quần áo, thời điểm ra cửa Lâm Nghi thấy Đường Dục xách theo một cái túi, hỏi cậu: “Cầm gì đó?”

Đường Dục nói: “Quần áo ạ.”

Lâm Nghi hỏi: “Muốn vứt à?”

Đường Dục lắc đầu: “Đây là quần áo của Tần Thời Luật, con muốn mua cho anh ấy một bộ, nhưng lại không biết số đo nên liền cầm theo một bộ, đến lúc đó so sánh một chút là biết.”

Lâm Nghi cũng muốn hàn gắn mối quan hệ với Tần Thời Luật, nhưng đã 30 năm rồi, bà vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, hiện giờ Tần Thời Luật cũng không cần bà thực hiện trách nhiệm này nữa, cho dù giữa bọn họ có Đường Dục đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào biến bọn họ trở thành một cặp mẹ con mẫu từ tử hiếu bình thường được.

Có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Lâm Nghi không ép buộc, tình hình như bây giờ cũng khá tốt, thỉnh thoảng cùng ăn một bữa cơm, Tần Thời Luật trong một lúc bất ngờ nào đó cũng có thể gọi bà một tiếng mẹ.

Lâm Nghi lên xe: “Nó có nhiều quần áo lắm, mỗi quý nó đều đặt mua, con quản nó làm gì?”

Đường Dục nói: “Con muốn mua cho anh ấy một bộ giống con để cùng mặc đến tiệc rượu.”

Lâm Nghi nhìn cậu một cái: “Trẻ con quá, nó sẽ mặc cùng con à?”

Đường Dục không nghĩ tới vấn đề Tần Thời Luật sẽ không mặc, cậu nói: “Nếu anh ấy không mặc con sẽ tức giận.”

Lâm Nghi nghĩ tới lần trước cậu bỏ nhà đi, dù tức giận cũng chỉ như chơi trò trốn tìm, có hơi bất đắc dĩ: “Con định tức giận như thế nào, bỏ nhà đi bụi tiếp sao?”

Đường Dục lắc đầu: “Không bỏ nhà đi đâu, anh ấy sẽ lo lắng.”

*****

Đêm qua Tần Thời Luật giành người thua Khương Nghiêu, hôm nay sắc mặt đen đến mức Diêu Văn và Trần Hiểu không dám bước vào văn phòng.

Lê Thành gõ cửa hai cái, liền thấy hai cô nàng ôm quyền nói “Bảo trọng”, Lê Thành nghe thấy trong văn phòng truyền đến hai chữ “Vào đi”, hắn hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

“Tần tổng, Vương Lỗ trốn rồi.”

Tần Thời Luật đang dựa vào lưng ghế nhìn điện thoại, vẻ mặt vô cùng thoải mái, thậm chí trên môi còn có chút ý cười, Lê Thành hơi lo lắng — Không phải Tần tổng đang tức giận à, nhưng sao nhìn anh như đang trở về tuổi xuân thứ hai vậy?

Tần Thời Luật vừa nhắn tin vừa nói: “Trốn thì trốn, cậu gấp cái gì?”

Lê Thành: “……” Không phải anh bảo tôi nhìn chằm chằm hắn sao?

Vương Lỗ chính đối tác mà Kỷ Thừa giật dây cùng ký hợp đồng với Đường Lạc, nửa tháng trước Kỷ Thừa rút khỏi hạng mục đó, Đường Lạc còn nghĩ lần này có thể kiếm được một số tiền lớn, kết quả Vương Lỗ bỏ trốn.

Tần Thời Luật đóng cửa sổ trò chuyện lại, gửi tin nhắn cho Khương Nghiêu:【Cậu thả cho Vương Lỗ bỏ trốn?】

Khương Nghiêu vẫn thích chơi trò giả ngu:【Vương Lỗ là ai?】

Tần Thời Luật lười trả lời.

Một người lớn sống sờ sờ như vậy lại im hơi lặng tiếng cuốn tiền đi, nếu không để lại một chút manh mối thì ai tin?

Sự tổn thất của Tiêu gia lần này có thể nói là giậu đổ bìm leo, chiêu của Khương Nghiêu tuy tác dụng chậm nhưng lại hiệu quả, hạng mục đầu tiên của Đường Lạc thất bại thảm hại, sợ là về sau Tiêu thị sẽ không còn chỗ đứng nữa, còn về Tiêu gia, gánh chịu cũng xứng đáng thôi.

Buổi tối Tần Thời Luật về nhà, nhìn thấy bộ âu phục mà Đường Dục mua cho hắn ở trên sô pha, hỏi dì Trương: “Đường Dục đi rồi?”

Dì Trương chỉ vào nhà ấm trồng hoa trong sân, nói: “Tiểu Đường thiếu gia vẫn chưa đi, đang ở trong nhà ấm trồng hoa đấy, hoa của cậu ấy nở được một đoá, cậu ấy đang vui lắm.”

Đường Dục ngồi xổm trong nhà ấm trồng hoa, đã thay quần áo xong, là một bộ âu phục cùng kiểu dáng với Tần Thời Luật, trong túi áo trước ngực nhét một chiếc khăn tay màu đỏ sậm, của Tần Thời Luật là màu xanh biển.

Tần Thời Luật đẩy cửa nhà ấm trồng hoa ra, Đường Dục ngẩng đầu cười: “Tần Thời Luật anh xem này, hoa của em lại nở rồi.”

Đường Dục trồng lâu như vậy, lúc này chỉ mới nở ra đoá thứ hai, Tần Thời Luật vừa định nói sao cái thứ này lại khó nở hoa như vậy thì thấy Đường Dục “phựt” một tiếng hái đoá hoa mới nở kia xuống.

Tần Thời Luật ngẩn ra: “Sao em lại hái?”

Đường Dục đẩy hắn vào trong nhà: “Anh mau đi thay quần áo đi, muộn bây giờ.”

Tần Thời Luật bị cậu đẩy lên lầu, Đường Dục cũng đi về phòng cùng hắn, cậu ngồi ở trên giường, hai tay ôm hoa lan nhìn Tần Thời Luật thay quần áo.

Tuy không phải được may đo riêng, nhưng ánh mắt Đường Dục vẫn luôn rất tốt, quần áo rất vừa vặn.

Đường Dục đột nhiên đứng lên, rút chiếc khăn màu xanh ở trước ngực hắn ra, cài đóa hoa lan vào trong túi.

Tần Thời Luật hơi giật mình: “Em hái hoa là vì muốn đưa cho anh thôi sao?”

Đường Dục gật đầu: “Anh thích không?”

Tần Thời Luật sao có thể không thích?

Hoa này là tự tay cậu trồng, tự tay cậu hái, rồi tự tay cài lên túi hắn.

“Thích.” Thích là thật, nhưng cảm thấy đáng tiếc cũng là thật, Tần Thời Luật hỏi: “Tốn biết bao nhiêu công sức mới nở được một đoá, em hái xuống như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Đường Dục hài lòng nhìn Tần Thời Luật, “Cho anh không đáng tiếc.”

Tần Thời Luật sắp tan chảy đến nơi: “Em trồng lâu như vậy mà.”

Đường Dục duỗi tay lay đoá hoa trong túi áo Tần Thời Luật: “Không sao cả, về sau nó sẽ còn nở hoa, tất cả hoa nó nở sau này đều cho anh hết.”

Tần Thời Luật thay quần áo cả tiếng đồng hồ vẫn chưa xuống, Khương Nghiêu tới đón Đường Dục, ngồi ở dưới lầu 20 phút vẫn không thấy người liền biết đã có chuyện gì xảy ra.

Hắn gửi cho Tần Thời Luật một nhán dãn trợn trắng mắt:【Chỉ có chút thời gian như vậy cũng không lãng phí, quả nhiên là Tần tổng.】

Thời điểm Tần Thời Luật và Đường Dục đi xuống, Khương Nghiêu đã rời đi rồi, dì Trương nói: “Khương tiên sinh nói để hai cậu đi cùng nhau, cậu ấy sẽ đến đó chờ.”

Đường Dục “A” một tiếng, oán trách nhìn Tần Thời Luật: “Đều tại anh.”

Hai người lăn lộn làm quần áo hơi nhăn, nhưng đoá hoa lan ở trước ngực Tần Thời Luật vẫn nở rộ xinh đẹp như cũ.

Tần Thời Luật lái xe chở Đường Dục tới khách sạn, Khương Nghiêu đã sớm đứng ở sảnh lớn khách sạn chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ bước vào, Khương Nghiêu đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tần Thời Luật: “Tần tổng vất vả rồi.”

Tần Thời Luật: “Không vất vả, điều nên làm.”

Khương Nghiêu: “……”

Khương Nghiêu kéo Đường Dục đi, trong miệng lẩm bẩm “Lão lưu manh”, Đường Dục nghe thấy, cậu vừa đi theo Khương Nghiêu vừa nói: “Anh ấy không già.”

Khương Nghiêu dùng ánh mắt rèn sắt không thành thép nhìn cậu: “Em còn nhỏ, không hiểu.”

Đường Dục cố gắng tranh luận: “Em không nhỏ, em đã kết hôn rồi.”

Khương Nghiêu thầm nói em trai nhỏ bé của hắn bị họ Tần dạy hư rồi, còn cãi lại anh trai.



Người tới tham gia buổi tiệc rượu hôm nay quả thật không ít, Đường Dục vừa vào đã gặp được người quen.

Lâm Miễn không muốn tham gia loại tiệc rượu này nên bảo Đàm Nam Sơn đi thay ông, Đàm Nam Sơn thấy Đường Dục và Khương Nghiêu cùng bước vào, nhướng mày: “Tần Thời Luật đâu?”

Đường Dục chỉ chỉ phía sau: “Anh ấy ở phía sau.”

Đàm Nam Sơn nhìn thoáng qua Tần Thời Luật mặt mày khó chịu đi phía sau, hỏi Đường Dục: “Sao cậu không vào cùng nó?”

Đường Dục nói: “Bởi vì tôi cũng nhận được thiệp mời.”

Đàm Nam Sơn gật đầu, suýt chút nữa quên mất, hiện tại Đường Dục là một ông chủ nhỏ.

Đàm Nam Sơn không phải người trong giới này, người quen biết không nhiều lắm, sau khi Tần Thời Luật vào thì hắn liền đứng chung với Tần Thời Luật: “Người kia là con trai của Khương Bá Ngôn?”

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục bị Khương Nghiêu dẫn đi khắp nơi: “Ừm.”

Đàm Nam Sơn “chậc” một tiếng: “Thu tầm mắt lại được chưa?”

Tần Thời Luật nhìn Đàm Nam Sơn một cái: “Nghe nói anh nuôi chó bên ngoài? Thế nào, Dư Nhạc Dương vẫn chưa đủ lo à?”

Đàm Nam Sơn cười: “Em ấy phàn nàn với Tiểu Đường?”

Tần Thời Luật không biết anh ta đang vui vẻ cái gì: “Anh đừng có xem thường tình bạn giữa bọn họ, hai người bọn họ cái gì cũng dám nói, hai người thiếu tâm nhãn* ở chung một chỗ không chừng lại thương lượng ra chuyện động trời gì đó, anh đừng có hại em.”

*Không tim không phổi/ không có mắt nhìn/ vô tri/ vô lương tâm – sưu tầm từ cmt:))))

Lần trước hai tổ tông này rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi bàn tán với nhau chuyện có đau hay không, Tần Thời Luật thật không dám nghĩ bọn họ còn nói chuyện gì sau lưng nữa.

Lý Hi Nhã đột nhiên xuất hiện từ sau lưng Tần Thời Luật, “Tôi nghe thấy rồi nha, anh nói Đường Dục thiếu tâm nhãn.”

Tần Thời Luật quay đầu nhìn Lý Hi Nhã xuất quỷ nhập thần, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, hắn có thể nói Đường Dục có quá nhiều bạn bè không?

Lý Hi Nhã nhìn đông nhìn tây một hồi liền thấy Đường Dục, cô vừa muốn xách váy bước qua, bước chân đột nhiên dừng lại: “Ôi đệch…..”

Tần Thời Luật: “……”

Đàm Nam Sơn: “……”

Mí mắt Lý Hi Nhã giật giật hai cái…… Thấy mịa chưa, sao Kỷ Bạch cũng ở đây vậy?Ba ngày sau, công việc của Đường Dục ở Cục Văn Vật cuối cùng cũng kết thúc, Tần Thời Luật cũng tự cho bản thân nghỉ ba ngày.

Trước đây, Tần tổng làm việc cả năm chẳng biết nghỉ ngơi, bây giờ cứ dăm ba bữa lại tự cho mình nghỉ phép, làm trợ lý, Lê Thành rất đau đầu, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo đại boss nhà mình sau khi kết hôn lại biến thành một người yêu đương mù quáng chứ.

Lâm Nghi vẫn luôn muốn dẫn Đường Dục ra nước ngoài chơi, kết quả Đường Dục lại ‘bế quan’ hai tháng, rốt cuộc cũng chờ đến lúc cậu hết bận thì người lại biến mất!

Suốt ba ngày, điện thoại của Đường Dục và Tần Thời Luật đều không thể liên lạc được, Lâm Nghi lo lắng đến mức bảo Lâm Miễn đi tìm người, Lâm Miễn lại nói: “Không có biến mất, mấy ngày nay hai đứa nó vẫn luôn ở trong sơn trang.”

Lâm Miễn chỉ thấy lạ là hai đứa này ở trong sơn trang làm gì, nghe nói đã ba ngày liền không ra khỏi cửa.

Tần Thời Luật nói ba ngày là ba ngày, vì tránh cho bị người khác quấy rầy, hắn đã đưa Đường Dục tới sơn trang, thể hiện cho Đường Dục thấy thế nào là thể lực của một người đàn ông trường thành, nhân tiện xem thử sức chịu đựng của Đường Dục.

Trong bể suối nước nóng ngoài trời, Đường Dục chống tay lên thành đá, nhắm mắt ghé đầu vào cánh tay nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nước phía sau, thân thể theo bản năng run lên.

“Run cái gì mà run?” Tần Thời Luật cầm ly nước đến, đút cho cậu uống.

Đường Dục uống nước xong, lẩm bẩm nói: “Không làm nổi nữa, mông em đau.”

Mấy ngày nay Tần Thời Luật xem như đã phát hiện, cái miệng nhỏ này của Đường Dục không chỉ biết rên rỉ, mà còn biết nói dối.

Ngày đầu tiên Đường Dục nói mông đau, kết quả người quấn lấy hắn xuống nước là cậu; ngày hôm sau cũng nói mông đau, người bắt đầu trêu chọc lúc Tần Thời Luật còn chưa tỉnh ngủ vẫn là cậu; bây giờ rên rỉ nói mông đau cũng chẳng ai khác ngoài cậu.

Tần Thời Luật không biết cậu đang nói thật hay chỉ giả vờ: “Đau thật hay đau giả?”

Đường Dục lập tức trở mặt, không vui đẩy hắn một cái: “Không đúng! Anh phải hung dữ hơn một chút.”

Tần Thời Luật: “……”

Tần Thời Luật đã biết, đây là đau giả.

Đường Dục của hiện tại không chỉ biết viết kịch bản, còn có tật xấu biểu diễn tiểu kịch trường, sau đó nhất định sẽ kéo hắn cùng diễn với cậu.

Ba ngày nay, nhân vật của Tần Thời Luật là vai ác biến thái, còn Đường Dục là bé đáng thương muốn chạy trốn để được tự do nhưng bị vai ác biến thái bắt lại rồi giam giữ.

Tần Thời Luật có điên mới dám hung dữ với cậu, hắn nói hắn không làm được, Đường Dục liền hướng dẫn: “Đó vốn dĩ là bộ mặt thật của anh mà, anh chỉ cần làm chính mình là được.”

Tần Thời Luật: “……”

Thật con mẹ nó làm chính mình, quá đáng lắm rồi!

Tần Thời Luật siết chặt cổ tay Đường Dục, hung ác đè người lên vách đá bên cạnh suối nước nóng: “Muốn chạy? Có phải em đã quên những gì tôi đã nói hay không, còn chạy nữa tôi sẽ đánh gãy chân em, để em vĩnh viễn ở lại nơi này!”

Đường Dục nhìn cổ tay mình, rồi lại nhìn khuôn mặt hung dữ của Tần Thời Luật, mọi thứ đều đúng, nhưng vì sao cậu lại không thấy sợ hãi?

Cậu thở dài: “Anh trông chả hung dữ tí nào.”

Tần Thời Luật bật cười: “Vậy mà còn chưa hung dữ?”

Đường Dục dùng bàn tay ướt sủng nâng mặt hắn lên ngó trái ngó phải, “Vẫn là lúc em mới gặp anh, anh trông hung dữ hơn.”

Tần Thời Luật: “Lúc mới gặp anh?”

Tần Thời Luật ngẫm lại một chút, khi đó bọn họ còn chưa quen biết đối phương, sau khi Đường Dục tới thì luôn trốn tránh hắn, khi đó hắn cũng không có thói quen bày sắc mặt tốt với người khác, tất nhiên đối với Đường Dục cũng vậy.

“Thôi.” Đường Dục ôm cổ hắn dán lên: “Anh không biết diễn kịch, diễn không giống chút nào.”

Tần Thời Luật vén mái tóc ẩm ướt của cậu lên rồi hôn một cái: “Là không nỡ hung dữ với em, bé ngốc.”

Đường Dục không để ý, dù sao cậu cũng đã trải nghiệm sự giam cầm của vai ác biến thái rồi, cậu hỏi Tần Thời Luật: “Ngày mai chúng ta trở về sao?”

Tần Thời Luật ôm người về phòng: “Không muốn về?”

Ba ngày nay thật sự quá nhàn nhã, Đường Dục có chút thích những ngày tháng không làm gì ngoài việc ở bên cạnh Tần Thời Luật, cảm thấy đây mới là cuộc sống mà cá mặn nên có: “Không muốn lắm, nếu có thể như thế này, mỗi ngày đều không làm gì thì tốt quá.”

Đường Dục phát hiện yêu cầu của cậu càng ngày càng nhiều, trước kia cậu chỉ cần nhàn nhã một mình là thỏa mãn, nhưng hiện tại cậu còn muốn Tần Thời Luật cũng nhàn nhã ở cùng mình.

Tần Thời Luật cũng muốn ở bên cạnh cậu, nhưng hắn không thể mặc kệ việc công ty được.

Tần Thời Luật ôm Đường Dục trần trụi đặt lên giường, lăn lộn ba ngày, tuy Tần Thời Luật đã rất nhẹ nhàng, nhưng trên người Đường Dục cũng không khỏi lưu lại chút dấu vết, nhìn những dấu vết đó, Tần Thời Luật hơi hối hận vì lúc đó đã không nhẹ nhàng hơn chút nữa.

Đường Dục lại không để bụng, cậu chỉ vào đùi mình: “Anh nhìn này, đây là anh cắn.”

Tần Thời Luật hôn lên vết đỏ trên đùi cậu: “Không phải cắn, ngốc quá.”

Đường Dục vỗ vỗ đầu hắn: “Hết ngốc này lại đến ngốc nọ, Tần Thời Luật có phải anh nuôi chó bên ngoài hay không?”

Tần Thời Luật cười ngẩng đầu nhìn cậu: “Học được những lời này từ đâu?”

Đường Dục thẳng thừng nằm xuống, “Học từ Dư Nhạc Dương, cậu ấy nói Đàm Nam Sơn nuôi chó bên ngoài.”

Tần Thời Luật nhướng mày: “Đàm Nam Sơn?”

Đường Dục gật đầu: “Ừm, có phải Đàm Nam Sơn không muốn chịu trách nhiệm với Dư Nhạc Dương hay không?”

Tần Thời Luật cảm thấy chuyện này rất vô lý, Đàm Nam Sơn tốn nhiều công sức như vậy còn chưa biết có thu phục được Dư Nhạc Dương hay không, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi nuôi chó?

Tần Thời Luật hỏi: “Người anh em kia của em đáng tin cậy không?”

Đường Dục nghĩ nghĩ: “Ờm, không biết, Thẩm Nhất Trì nói lời của cậu ấy chỉ cần nghe một phần ba là được, hai phần ba còn lại giống như thịt heo pha nước vậy.”

…… Chỉ có bạn bè thân thiết mới có thể hình dung như vậy.

Hai người trở về nhà vào tối hôm đó, ngày hôm sau Tần Thời Luật vừa đến công ty, Diêu Văn đã đưa tới một tấm thiệp mời tiệc rượu, ban tổ chức là hiệp hội thương mại Phú Dương.

Tiệc rượu như vậy Tần Thời Luật không thể thoái thác, hắn cũng không muốn thoái thác, thời gian dài như vậy, hắn cũng nên dẫn đứa nhỏ trong nhà ra ngoài cho người ta biết mặt.

Tuy lần trước hắn đã lộ diện ở bữa tiệc đính hôn của Tiêu gia, nhưng rốt cuộc cũng không có chính thức giới thiệu, bên ngoài có rất nhiều người không biết hắn đã kết hôn, dù sao hắn cũng phải đòi một danh phận với Tiểu Xán Lạn không phải sao?

Buổi tối về đến nhà, Tần Thời Luật tìm thấy Đường Dục đang vẽ tranh trong thư phòng, hắn nói với Đường Dục chuyện tiệc rượu: “Em đi cùng anh được không?”

Đường Dục không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Không được.”

Gần đây Tần Thời Luật cứ thấy cậu vẽ tranh là lại đau đầu: “Sao lại vẽ nữa vậy?”

Đường Dục nói: “Anh Khương Nghiêu muốn một bức tranh, em vẽ cho anh ấy.”

Tần Thời Luật vừa nghe xong là lập tức lên men: “Vẽ cho cậu ta? Vậy sao em không nhìn thử xem trên tường nhà chúng ta có thiếu thứ gì đó hay không?”

Đường Dục liếc hắn một cái: “Không phải anh chê em vẽ xấu sao?”

Đường Dục thù khác không nhớ, nhưng cái vấn đề vẽ xấu này lại bị cậu thường xuyên lôi ra nhắc bài, bây giờ Tần Thời Luật chỉ muốn bẻ hết răng của thằng nhóc Tần Thời An! Sao nó lại nói nhảm nhiều vậy chứ!

Tần Thời Luật nhìn bức tranh trên bàn: “Tranh có thể đưa cho Khương Nghiêu, nhưng em phải đi dự tiệc rượu cùng anh.”

Đường Dục tiếp tục vẽ tranh, chậm rì rì nói: “Em không đi cùng anh được, em cũng nhận được thiệp mời, anh Khương Nghiêu nói em phải đi cùng anh ấy.”

Tần Thời Luật: “……”

Đúng là không nên nhận người anh vợ không cùng huyết thống này mà!

Đêm hôm đó, Tần Thời Luật gọi điện thoại nói chuyện với Khương Nghiêu gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khương Nghiêu vẫn không chịu thả người: “Anh là ông chủ Tần thị, em ấy là ông chủ Đường thị, đánh tám cái sào cũng không đánh tới, dựa vào cái gì mà Dục Dục phải đi cùng anh?”

Tần Thời Luật tức đến mức tung tuyệt chiêu: “Có muốn xem giấy hôn thú của chúng tôi không?”

Khương Nghiêu bình tĩnh nói: “Không xem, cho dù anh lấy sổ hộ khẩu ra thì em ấy cũng họ Đường, đại diện cho Đường thị.”

Tần Thời Luật sắp bị chọc cho tức chết: “Em ấy đại diện cho Đường thị, vậy còn cần cậu làm gì?”

Khương Nghiêu không nhanh không chậm nói: “Tôi phải đi cùng em ấy chứ.”

Tần Thời Luật: “…… Cần cậu đi cùng?!”

Lâm Nghi nghe Lâm Miễn nói đến chuyện tiệc rượu, ngày hôm sau liền dẫn Đường Dục ra ngoài mua quần áo, thời điểm ra cửa Lâm Nghi thấy Đường Dục xách theo một cái túi, hỏi cậu: “Cầm gì đó?”

Đường Dục nói: “Quần áo ạ.”

Lâm Nghi hỏi: “Muốn vứt à?”

Đường Dục lắc đầu: “Đây là quần áo của Tần Thời Luật, con muốn mua cho anh ấy một bộ, nhưng lại không biết số đo nên liền cầm theo một bộ, đến lúc đó so sánh một chút là biết.”

Lâm Nghi cũng muốn hàn gắn mối quan hệ với Tần Thời Luật, nhưng đã 30 năm rồi, bà vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, hiện giờ Tần Thời Luật cũng không cần bà thực hiện trách nhiệm này nữa, cho dù giữa bọn họ có Đường Dục đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào biến bọn họ trở thành một cặp mẹ con mẫu từ tử hiếu bình thường được.

Có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Lâm Nghi không ép buộc, tình hình như bây giờ cũng khá tốt, thỉnh thoảng cùng ăn một bữa cơm, Tần Thời Luật trong một lúc bất ngờ nào đó cũng có thể gọi bà một tiếng mẹ.

Lâm Nghi lên xe: “Nó có nhiều quần áo lắm, mỗi quý nó đều đặt mua, con quản nó làm gì?”

Đường Dục nói: “Con muốn mua cho anh ấy một bộ giống con để cùng mặc đến tiệc rượu.”

Lâm Nghi nhìn cậu một cái: “Trẻ con quá, nó sẽ mặc cùng con à?”

Đường Dục không nghĩ tới vấn đề Tần Thời Luật sẽ không mặc, cậu nói: “Nếu anh ấy không mặc con sẽ tức giận.”

Lâm Nghi nghĩ tới lần trước cậu bỏ nhà đi, dù tức giận cũng chỉ như chơi trò trốn tìm, có hơi bất đắc dĩ: “Con định tức giận như thế nào, bỏ nhà đi bụi tiếp sao?”

Đường Dục lắc đầu: “Không bỏ nhà đi đâu, anh ấy sẽ lo lắng.”

*****

Đêm qua Tần Thời Luật giành người thua Khương Nghiêu, hôm nay sắc mặt đen đến mức Diêu Văn và Trần Hiểu không dám bước vào văn phòng.

Lê Thành gõ cửa hai cái, liền thấy hai cô nàng ôm quyền nói “Bảo trọng”, Lê Thành nghe thấy trong văn phòng truyền đến hai chữ “Vào đi”, hắn hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

“Tần tổng, Vương Lỗ trốn rồi.”

Tần Thời Luật đang dựa vào lưng ghế nhìn điện thoại, vẻ mặt vô cùng thoải mái, thậm chí trên môi còn có chút ý cười, Lê Thành hơi lo lắng — Không phải Tần tổng đang tức giận à, nhưng sao nhìn anh như đang trở về tuổi xuân thứ hai vậy?

Tần Thời Luật vừa nhắn tin vừa nói: “Trốn thì trốn, cậu gấp cái gì?”

Lê Thành: “……” Không phải anh bảo tôi nhìn chằm chằm hắn sao?

Vương Lỗ chính đối tác mà Kỷ Thừa giật dây cùng ký hợp đồng với Đường Lạc, nửa tháng trước Kỷ Thừa rút khỏi hạng mục đó, Đường Lạc còn nghĩ lần này có thể kiếm được một số tiền lớn, kết quả Vương Lỗ bỏ trốn.

Tần Thời Luật đóng cửa sổ trò chuyện lại, gửi tin nhắn cho Khương Nghiêu:【Cậu thả cho Vương Lỗ bỏ trốn?】

Khương Nghiêu vẫn thích chơi trò giả ngu:【Vương Lỗ là ai?】

Tần Thời Luật lười trả lời.

Một người lớn sống sờ sờ như vậy lại im hơi lặng tiếng cuốn tiền đi, nếu không để lại một chút manh mối thì ai tin?

Sự tổn thất của Tiêu gia lần này có thể nói là giậu đổ bìm leo, chiêu của Khương Nghiêu tuy tác dụng chậm nhưng lại hiệu quả, hạng mục đầu tiên của Đường Lạc thất bại thảm hại, sợ là về sau Tiêu thị sẽ không còn chỗ đứng nữa, còn về Tiêu gia, gánh chịu cũng xứng đáng thôi.

Buổi tối Tần Thời Luật về nhà, nhìn thấy bộ âu phục mà Đường Dục mua cho hắn ở trên sô pha, hỏi dì Trương: “Đường Dục đi rồi?”

Dì Trương chỉ vào nhà ấm trồng hoa trong sân, nói: “Tiểu Đường thiếu gia vẫn chưa đi, đang ở trong nhà ấm trồng hoa đấy, hoa của cậu ấy nở được một đoá, cậu ấy đang vui lắm.”

Đường Dục ngồi xổm trong nhà ấm trồng hoa, đã thay quần áo xong, là một bộ âu phục cùng kiểu dáng với Tần Thời Luật, trong túi áo trước ngực nhét một chiếc khăn tay màu đỏ sậm, của Tần Thời Luật là màu xanh biển.

Tần Thời Luật đẩy cửa nhà ấm trồng hoa ra, Đường Dục ngẩng đầu cười: “Tần Thời Luật anh xem này, hoa của em lại nở rồi.”

Đường Dục trồng lâu như vậy, lúc này chỉ mới nở ra đoá thứ hai, Tần Thời Luật vừa định nói sao cái thứ này lại khó nở hoa như vậy thì thấy Đường Dục “phựt” một tiếng hái đoá hoa mới nở kia xuống.

Tần Thời Luật ngẩn ra: “Sao em lại hái?”

Đường Dục đẩy hắn vào trong nhà: “Anh mau đi thay quần áo đi, muộn bây giờ.”

Tần Thời Luật bị cậu đẩy lên lầu, Đường Dục cũng đi về phòng cùng hắn, cậu ngồi ở trên giường, hai tay ôm hoa lan nhìn Tần Thời Luật thay quần áo.

Tuy không phải được may đo riêng, nhưng ánh mắt Đường Dục vẫn luôn rất tốt, quần áo rất vừa vặn.

Đường Dục đột nhiên đứng lên, rút chiếc khăn màu xanh ở trước ngực hắn ra, cài đóa hoa lan vào trong túi.

Tần Thời Luật hơi giật mình: “Em hái hoa là vì muốn đưa cho anh thôi sao?”

Đường Dục gật đầu: “Anh thích không?”

Tần Thời Luật sao có thể không thích?

Hoa này là tự tay cậu trồng, tự tay cậu hái, rồi tự tay cài lên túi hắn.

“Thích.” Thích là thật, nhưng cảm thấy đáng tiếc cũng là thật, Tần Thời Luật hỏi: “Tốn biết bao nhiêu công sức mới nở được một đoá, em hái xuống như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Đường Dục hài lòng nhìn Tần Thời Luật, “Cho anh không đáng tiếc.”

Tần Thời Luật sắp tan chảy đến nơi: “Em trồng lâu như vậy mà.”

Đường Dục duỗi tay lay đoá hoa trong túi áo Tần Thời Luật: “Không sao cả, về sau nó sẽ còn nở hoa, tất cả hoa nó nở sau này đều cho anh hết.”

Tần Thời Luật thay quần áo cả tiếng đồng hồ vẫn chưa xuống, Khương Nghiêu tới đón Đường Dục, ngồi ở dưới lầu 20 phút vẫn không thấy người liền biết đã có chuyện gì xảy ra.

Hắn gửi cho Tần Thời Luật một nhán dãn trợn trắng mắt:【Chỉ có chút thời gian như vậy cũng không lãng phí, quả nhiên là Tần tổng.】

Thời điểm Tần Thời Luật và Đường Dục đi xuống, Khương Nghiêu đã rời đi rồi, dì Trương nói: “Khương tiên sinh nói để hai cậu đi cùng nhau, cậu ấy sẽ đến đó chờ.”

Đường Dục “A” một tiếng, oán trách nhìn Tần Thời Luật: “Đều tại anh.”

Hai người lăn lộn làm quần áo hơi nhăn, nhưng đoá hoa lan ở trước ngực Tần Thời Luật vẫn nở rộ xinh đẹp như cũ.

Tần Thời Luật lái xe chở Đường Dục tới khách sạn, Khương Nghiêu đã sớm đứng ở sảnh lớn khách sạn chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ bước vào, Khương Nghiêu đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tần Thời Luật: “Tần tổng vất vả rồi.”

Tần Thời Luật: “Không vất vả, điều nên làm.”

Khương Nghiêu: “……”

Khương Nghiêu kéo Đường Dục đi, trong miệng lẩm bẩm “Lão lưu manh”, Đường Dục nghe thấy, cậu vừa đi theo Khương Nghiêu vừa nói: “Anh ấy không già.”

Khương Nghiêu dùng ánh mắt rèn sắt không thành thép nhìn cậu: “Em còn nhỏ, không hiểu.”

Đường Dục cố gắng tranh luận: “Em không nhỏ, em đã kết hôn rồi.”

Khương Nghiêu thầm nói em trai nhỏ bé của hắn bị họ Tần dạy hư rồi, còn cãi lại anh trai.



Người tới tham gia buổi tiệc rượu hôm nay quả thật không ít, Đường Dục vừa vào đã gặp được người quen.

Lâm Miễn không muốn tham gia loại tiệc rượu này nên bảo Đàm Nam Sơn đi thay ông, Đàm Nam Sơn thấy Đường Dục và Khương Nghiêu cùng bước vào, nhướng mày: “Tần Thời Luật đâu?”

Đường Dục chỉ chỉ phía sau: “Anh ấy ở phía sau.”

Đàm Nam Sơn nhìn thoáng qua Tần Thời Luật mặt mày khó chịu đi phía sau, hỏi Đường Dục: “Sao cậu không vào cùng nó?”

Đường Dục nói: “Bởi vì tôi cũng nhận được thiệp mời.”

Đàm Nam Sơn gật đầu, suýt chút nữa quên mất, hiện tại Đường Dục là một ông chủ nhỏ.

Đàm Nam Sơn không phải người trong giới này, người quen biết không nhiều lắm, sau khi Tần Thời Luật vào thì hắn liền đứng chung với Tần Thời Luật: “Người kia là con trai của Khương Bá Ngôn?”

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục bị Khương Nghiêu dẫn đi khắp nơi: “Ừm.”

Đàm Nam Sơn “chậc” một tiếng: “Thu tầm mắt lại được chưa?”

Tần Thời Luật nhìn Đàm Nam Sơn một cái: “Nghe nói anh nuôi chó bên ngoài? Thế nào, Dư Nhạc Dương vẫn chưa đủ lo à?”

Đàm Nam Sơn cười: “Em ấy phàn nàn với Tiểu Đường?”

Tần Thời Luật không biết anh ta đang vui vẻ cái gì: “Anh đừng có xem thường tình bạn giữa bọn họ, hai người bọn họ cái gì cũng dám nói, hai người thiếu tâm nhãn* ở chung một chỗ không chừng lại thương lượng ra chuyện động trời gì đó, anh đừng có hại em.”

*Không tim không phổi/ không có mắt nhìn/ vô tri/ vô lương tâm – sưu tầm từ cmt:))))

Lần trước hai tổ tông này rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi bàn tán với nhau chuyện có đau hay không, Tần Thời Luật thật không dám nghĩ bọn họ còn nói chuyện gì sau lưng nữa.

Lý Hi Nhã đột nhiên xuất hiện từ sau lưng Tần Thời Luật, “Tôi nghe thấy rồi nha, anh nói Đường Dục thiếu tâm nhãn.”

Tần Thời Luật quay đầu nhìn Lý Hi Nhã xuất quỷ nhập thần, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, hắn có thể nói Đường Dục có quá nhiều bạn bè không?

Lý Hi Nhã nhìn đông nhìn tây một hồi liền thấy Đường Dục, cô vừa muốn xách váy bước qua, bước chân đột nhiên dừng lại: “Ôi đệch…..”

Tần Thời Luật: “……”

Đàm Nam Sơn: “……”

Mí mắt Lý Hi Nhã giật giật hai cái…… Thấy mịa chưa, sao Kỷ Bạch cũng ở đây vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.