Chương trước
Chương sau
Lúc Đường Dục và Tần Thời Luật xuống dưới, Tần Chung đã đi rồi, ông ta vẫn vội vã tới rồi đi giống như trước đây, rất ít khi xuất hiện lâu trước mặt hai mẹ con bọn họ.

Đường Dục nhìn đông nhìn tây một hồi, hỏi Tần Thời Luật: "Ba anh đi rồi?"

Tần Thời Luật tiếc nuối nói: "Ừm, không có náo nhiệt để xem."

Đường Dục ngược lại không chờ mong loại náo nhiệt này.

Lâm Nghi nhìn hai người đứng ở cầu thang thì thầm to nhỏ nửa ngày vẫn chưa xuống, bà hỏi: "Trà còn không?"

Đường Dục không nói hai lời bỏ Tần Thời Luật qua một bên: "Còn ạ."

Tần Nguyên và Lâm Nghi một trái một phải ngồi bên cạnh Đường Dục, Tần Thời Luật bị ép phải ngồi một mình, hắn càng nhìn càng khó chịu: "Khi nào hai người về?"

Tần Nguyên liếc mắt nhìn hắn: "Thúc giục cái gì mà thúc giục, con có việc bận thì cứ đi đi, bọn cô ở đây chơi với Tiểu Dục."

Đường Dục gật đầu: "Ừm ừm, anh đi làm đi."

Tần Thời Luật: "......"

Vừa rồi là ai ôn nhu chạy tới dỗ hắn, chỉ mới chớp mắt một cái hắn đã chẳng còn giá trị?

Tần Thời Luật mắng một câu "Nhóc vô lương tâm" liền rời đi, buổi tối trở về, quả nhiên Lâm Nghi và Tần Nguyên vẫn chưa về.

Cơm chiều là do Lâm Nghi với dì Trương cùng nấu, lúc ăn cơm, Đường Dục cứ gọi một tiếng mẹ là Lâm Nghi sẽ gắp cho Tần Thời Luật một miếng đồ ăn, ngồi trên bàn cơm chưa được bao lâu, chén Tần Thời Luật đã sắp bị Lâm Nghi gắp đầy.

Tần Thời Luật không dám ăn, "Hai người đang làm gì vậy?"

Tần Thời Luật cũng không mù, sao hắn có thể không nhìn ra Lâm Nghi đang miễn cưỡng, bà gắp cho hắn một lần sẽ xoay tay gắp một miếng cho Đường Dục, lúc gắp cho hắn thì vẻ mặt giống như đang đầu độc, lúc gắp cho Đường Dục mới lộ ra một tia từ ái "Có người thử qua rồi, đồ ăn này không có độc".

2

Tần Nguyên nén cười nói: "Mau ăn đi, có người gắp đồ ăn cho mà còn không vui?"

Tần Thời Luật nhíu mày: "Con nên vui sao?"

Hắn cảm nhận được nguy cơ, Lâm Nghi ly hôn nên muốn thuận tiện tiễn luôn con trai đi, loại cảm giác này nên vui sao?

Tần Nguyên nói: "Phải vui chứ, dù sao cũng là tâm ý của Tiểu Dục."

Hắn đoán được Đường Dục đã làm gì đó, nhưng lại không đoán được rốt cuộc cậu làm gì, hắn hỏi Đường Dục: "Em đã làm gì?"

Đường Dục lắc đầu, "Em đâu có làm gì."

Tần Nguyên cười: "Nó bảo mẹ con nên đối xử tốt với con một chút."

Tần Nguyên không biết trước đó Lâm Nghi với Đường Dục đã xảy ra chuyện gì, lúc tình cờ nghe thấy Đường Dục nói "Con có thể gọi ngài là mẹ, nhưng ngài phải đối xử tốt với Tần Thời Luật một chút", Tần Nguyên không ngờ Lâm Nghi lại đồng ý, dù sao với cái tính tình kia của bà, gặp Tần Thời Luật mà không nổi điên đã rất tốt rồi, thế nào mới xem như đối xử tốt với hắn?

Nhưng điều khiến cô không nghĩ tới chính là, Lâm Nghi thế mà lại đồng ý, thật sự chỉ vì một tiếng "Mẹ" của Đường Dục mà gắp đồ ăn cho con trai ruột.

Tần Thời Luật nhìn về phía Lâm Nghi, Đường Dục có thể đưa ra yêu cầu như vậy cũng không có gì kỳ lạ, dù sao mấy cái ý tưởng của cậu cũng rất "thiên mã hành không", kỳ lạ chính là vì sao Lâm Nghi lại nghe theo?

*Ngông cuồng, không bị gò bó (trí tưởng tượng phong phú)

Lâm Nghi thấy hắn một miếng cũng không động tới, đen mặt nói: "Thích ăn thì ăn."

Đường Dục thấy bà tức giận, vội vàng gắp một miếng đồ ăn trong chén Tần Thời Luật đưa tới miệng hắn: "Mau ăn đi."

Tần Thời Luật mở miệng, Đường Dục lại nói: "Mau nói cảm ơn mẹ."

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật nói không nổi mấy lời mắc ói như vậy, Lâm Nghi cũng không muốn nghe cái câu đáng sợ đó, "Được rồi, ăn cơm đi."

Trong lúc ăn cơm, Lâm Nghi cứ nhìn chằm chằm tay Đường Dục rất nhiều lần, cơm nước xong, Lâm Nghi buông đũa: "Hai đứa lãnh chứng bao lâu rồi?"

Tần Thời Luật theo bản năng phòng bị: "Lại muốn làm gì?"

Không thể nói ngữ khí của Tần Thời Luật không tốt, phải nói là kém tới cực điểm mới đúng, Lâm Nghi nhịn cả buổi tối rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Đã kết hôn vài tháng rồi mà ngay cả chiếc nhẫn cũng không mua, con nói đây là làm gì?"

Tần Thời Luật ngây người, hắn nhìn thoáng qua tay Đường Dục, trống rỗng: "Ngày mai lập tức đi mua."

Lâm Nghi trừng mắt liếc hắn một cái: "Ta không nói thì không mua, bây giờ nói mới chịu đi, muốn lừa gạt thì cũng phải có giới hạn thôi, đây là muốn tới trung tâm thương mại tùy tiện mua một đôi à? Tuỳ tiện như vậy chắc là học theo cha con có đúng không?"

Lúc này nhắc tới Tần Chung, Tần Thời Luật liền cảm thấy đen đủi: "Đừng có so sánh con với ông ta, cũng đừng lấy bọn con so với hai người."

Tần Thời Luật không phủ nhận chuyện quên mua nhẫn là do hắn suy xét không chu toàn, hắn và Đường Dục kết hôn trong tình huống đó, ngay từ đầu hắn cũng không xem cuộc hôn nhân này như một cuộc hôn nhân bình thường, hơn nữa trước khi Đường Dục đề nghị kết hôn, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó, càng chưa từng tìm hiểu qua quá trình.

Hắn nhìn về phía Đường Dục: "Xin lỗi, anh quên mất, ngày mai chúng ta đi xem nhẫn."

Kỳ thật Đường Dục cảm thấy không sao cả, nhưng vì không muốn để bọn họ cãi nhau, cậu gật đầu nói với Lâm Nghi: "Ngày mai chúng con đi mua."

Lửa giận của Lâm Nghi bị lời này của Đường Dục dập hơn phân nửa, sau đó bà lại nhắc tới hôn lễ.

Chuyện hôn lễ Tần Thời Luật đã nghĩ tới, nhưng hắn vẫn chưa đề cập với Đường Dục, hắn nhìn Đường Dục, liền thấy Đường Dục cúi đầu lảng tránh không lên tiếng.

Tần Thời Luật: "Chuyện hôn lễ nói sau đi."

Lâm Nghi không thích cái thái độ ba phải lập lờ cho qua này: "Nói sau là có ý gì, lãnh chứng cũng đã vài tháng rồi, hôn lễ còn muốn kéo dài tới khi nào?"

Tần Thời Luật dừng một chút: "Đợi bọn con thương lượng rồi nói sau."

Tần Nguyên nhìn Đường Dục cúi đầu không lên tiếng, biết vấn đề ở trên người cậu, cô hỗ trợ khuyên nhủ: "Chị dâu, chuyện hôn lễ cứ để hai đứa tự bàn bạc với nhau đi, chờ hai đứa nó quyết định thời gian thì chúng ta giúp đỡ thu xếp là được."

...

Sau khi Lâm Nghi với Tần Nguyên rời đi, Tần Thời Luật ngồi xuống bên cạnh Đường Dục: "Em không muốn tổ chức hôn lễ sao?"

Đường Dục cúi đầu nghịch tay: "Không muốn."

Tần Thời Luật đoán được: "Vì sao không muốn?"

"...... Bởi vì sẽ rất mệt mỏi." Mệt không phải nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng không tính là bịa chuyện: "Em thấy người khác kết hôn rồi, phải chọn nơi thử lễ phục, ngày kết hôn còn phải tiếp đón khách khứa, vừa tổ chức hôn lễ là mất hết một tuần, mỗi ngày đều không thể nhàn rỗi, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn được, rõ ràng kết hôn là chuyện của hai người, tại sao phải vì người khác mà chịu tội chứ?"

Tần Thời Luật: "......"

Nhà ai làm hôn lễ đến một tuần? Hoàng đế nhà ai đón dâu à?

2

Đường Dục cũng không nói được vì sao lại không muốn làm hôn lễ, trước đây cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này, thời điểm Lâm Nghi nhắc tới, trong lòng cậu đột nhiên có cảm giác bất an, trong tiềm thức rất kháng cự chuyện này.

Cậu cúi đầu, "Chúng ta cứ như vậy không tốt sao, hơn nữa em không có người nhà, lúc kính trà cũng không có người để kính."

Nghe thấy cậu nói không có người nhà, Tần Thời Luật đột nhiên có chút đau lòng.

Dù hắn có bản lĩnh lớn thế nào cũng không có biện pháp bù đắp chuyện cậu đã không còn cha mẹ ở bên cạnh, hắn kéo Đường Dục vào lòng: "Không muốn làm thì chúng ta không làm, em có anh mà, về sau anh chính là người nhà của em."

Đường Dục nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?"

Tần Thời Luật xoa đầu cậu: "Thật."

Đường Dục ngẩng đầu, khoé mắt hơi phiếm hồng, đáy mắt nhộn nhạo một tia chờ mong: "Vậy em có thể gọi anh là ba ba không?"

7

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật muốn điên rồi, trong đầu cậu chứa bom hả, sao cứ đi kích nổ khắp nơi vậy, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quỷ gì không biết?!.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Khoé miệng Tần Thời Luật giật giật hai cái: "Anh không có cái đam mê này."

Đường Dục không vui: "Không được sao?"

Nhìn ánh mắt đáng thương vô tội của Đường Dục, Tần Thời Luật nói không nổi lời cự tuyệt.

Tần Thời Luật bất đắc dĩ nói: "Đổi xưng hô khác đi."

Đường Dục bĩu môi: "Nhưng nếu gọi anh là ông nội thì cũng quá già rồi."

4

Tần Thời Luật: "......"

Gọi ba ba thì không già hả?

Tần Thời Luật cảm thấy mấy lời đồn có liên quan đến Đường Dục "trên giang hồ" kia cũng chưa chắc đều là giả, nếu là nói đến phương diện này, có lẽ là sự thật!

Cuối cùng Tần Thời Luật vẫn không đồng ý cho Đường Dục gọi như vậy, gọi chồng còn chưa được mấy lần đâu, gọi ba ba cái gì chứ!

Đường Dục lại chưa chắc có thể giữ miệng, lỡ như một ngày nào đó cậu gọi hắn như vậy trước mặt người ngoài, người ta không nghĩ hắn biến thái mới lạ? Vốn đã hơn cậu nhiều tuổi, nếu lại có thêm mấy cái sở thích kì lạ, cái mặt già này của hắn phải giấu đi đâu bây giờ?

4

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tần Thời Luật nhận được một dãy số điện thoại do Tần Nguyên gửi tới.

Tần Nguyên gửi một tin nhắn thoại: "Đây là mẹ con kêu cô gửi cho con, là số điện thoại của một nhà thiết kế trang sức, mẹ con nói phải để con tự mua nhẫn, nếu bà ấy mua thì còn ý nghĩa gì nữa, nên bảo con tự đi liên hệ, còn nữa, bà ấy bảo con đừng có nghĩ đến chuyện lừa gạt cho qua, như vậy sẽ thể hiện chúng ta không coi trọng Tiểu Dục."

Tần Thời Luật quả thật không hiểu mấy chuyện này lắm, hắn sống 30 năm, trước giờ chưa từng mua trang sức, càng đừng nói tới nhẫn cưới.

Hắn nhìn Đường Dục đang ngủ bên cạnh, tự kiểm điểm bản thân một chút.

Hắn không đủ coi trọng em ấy sao?

Lần đầu tiên hắn dụng tâm muốn đối xử tốt với một người, nhưng không có ai dạy hắn phải làm thế nào, thậm chí cũng không ai nói với hắn, cái gì mới gọi là tốt.

2

*****

Một tuần sau, một chiếc mô tô hạng nặng gầm rú chạy vào trong sân, Đường Dục còn tưởng là Vương Tô tới, ra cửa liền thấy Tần Thời Luật ngồi trên xe chuẩn bị xuống.

1

Lúc xuống xe, chân dài vòng qua phía sau đuôi xe, giống như một chân đá vào tim Đường Dục, cả người Đường Dục đều ngây ngẩn.

Tần Thời Luật cởi mũ bảo hiểm ra: "Ngẩn người làm gì, lại đây."

Đường Dục đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Thời Luật: "Anh đẹp trai quá."

Tần Thời Luật cười cười: "Không nói mấy lời dễ nghe lấy lòng thì anh cũng chở em đi hóng gió mà."

Đường Dục lắc đầu: "Là thật đó, vừa rồi lúc anh xuống xe đặc biệt đẹp trai luôn."

Tần Thời Luật nhướng mày, "Vậy em thích anh hay là thích mấy người chị gái em trai đẹp trai gì đó?"

Đường Dục vô cùng quen thuộc thêm đường vào hũ giấm, cậu lớn tiếng nói: "Thích anh."

Tần Thời Luật bị cậu dỗ đến tim nở hoa, đưa mũ bảo hiểm cho cậu, "Bây giờ anh phải quay lại công ty, buổi tối chở em đi hóng gió nhé."

Đường Dục vì muốn có thể ngồi xe máy bự ngay lập tức, bất cứ giá nào cũng phải đi, cậu giữ chặt Tần Thời Luật: "Em tới công ty với anh, anh có thể lái xe máy bự chở em đi được không?"

...

Thời gian nghỉ trưa qua đi, chiếc Halley màu đen bạc dừng ở trước cửa chính toà cao ốc Đằng Phong, thanh âm brừm brừm vang dội khiến cho không ít người vây xem.

Bảo vệ công ty đi tới: "Thật ngại quá, chiếc xe này không thể đậu ở đây được, phiền anh đậu sang bên kia."

Đường Dục vỗ vỗ lưng Tần Thời Luật: "Người ta bảo anh đậu sang chỗ khác kìa."

Tần Thời Luật không cởi mũ bảo hiểm, quay đầu nói: "Em xuống trước đi."

Đường Dục "Ò" một tiếng rồi bò xuống.

Tần Thời Luật sợ cậu ngã, trở tay đỡ cậu: "Chậm thôi."

Đường Dục từ trên xe máy bước xuống, cởi mũ bảo hiểm ra, bảo vệ liền sửng sốt: "Đường, Đường tiên sinh?"

Lần trước, ảnh chụp Đường Dục ngồi ở đại sảnh đã lan truyền khắp toàn bộ công ty, hiện tại từ giám đốc các bộ phận cho đến bảo vệ ngoài cửa không ai là không biết cậu.

Bảo vệ theo bản năng nhìn thoáng qua người ngồi trên xe máy, thầm nghĩ người này có phải là Tần tổng của bọn họ hay không?

Chắc không phải đâu, Tần tổng là một người ổn trọng, sao có thể rêu rao phô trương như vậy được.

Đám nhân viên đang xem náo nhiệt nhìn thấy Đường Dục, cả đám người đều dừng bước......

"Bà chủ lợi hại thật đấy, dám ngồi xe của người đàn ông khác đến công ty tìm ông chủ."

"Cái người lái chiếc mô tô này cũng ngầu ghê, đây có được tính là tới cửa khiêu khích không nhỉ?"

Diêu Văn vừa đi ăn cơm trưa xong, đang xách theo hai ly trà sữa trở về, thấy Đường Dục ôm mũ bảo hiểm đứng ở trước cửa công ty, cô đi tới: "Tiểu Đường tiên sinh."

Đường Dục quay đầu lại: "Chị Văn Văn."

Tần Thời Luật vừa định lái xe đi thì nghe thấy ba chữ "chị Văn Văn", hắn quay đầu lại nhìn Diêu Văn.

Diêu Văn không nhận ra ông chủ nhà mình, đưa một ly trà sữa trong tay mình cho Đường Dục: "Cậu tới tìm ông chủ đúng không? Buổi sáng ông chủ đi ra ngoài rồi, không biết đã trở lại hay chưa, tôi dẫn cậu lên trên trước nhé."

Đường Dục cầm ly trà sữa, nhìn Tần Thời Luật.

Diêu Văn theo tầm mắt cậu nhìn thoáng qua: "Chiếc mô tô này ngầu ghê, bạn cậu à?"

Đường Dục ngẩn người: "Không phải, hắn là......"

Đường Dục còn chưa dứt lời, Tần Thời Luật đã nâng kính chắn gió trên mũ lên, nhìn Diêu Văn: "Nói đủ chưa, dẫn em ấy lên trước đi, tôi đi đậu xe."

Diêu Văn lập tức trợn mắt, không đợi cô thấy rõ gương mặt kia, xe máy đã gầm một tiếng to lao đi, cô ngơ ngẩn hỏi Đường Dục: "Tôi, có phải tôi nhìn nhầm rồi không?"

Đường Dục: "Nhìn nhầm cái gì?"

Diêu Văn không chớp mắt chỉ về hướng bãi đỗ xe: "Cái, cái người ngồi trên chiếc mô tô vừa rồi, lớn lên thật giống ông chủ."

Đường Dục nói: "Không phải giống, là hắn đó."

Diêu Văn: "......"

...

Trong thang máy, Đường Dục còn đang vì Tần Thời Luật lái mô tô mà thần hồn điên đảo, cậu hỏi Diêu Văn: "Có phải Tần Thời Luật lái mô tô nhìn cực kì đẹp trai không?"

Diêu Văn nào dám đánh giá ông chủ đẹp trai hay không đẹp trai, dù có đẹp trai đi nữa thì đối với cô mà nói cũng đều là sự tồn tại của ma quỷ.

Cô khẩn trương, tay cầm trà sữa vô ý dùng sức, trà sữa theo lực bóp trào ra khỏi ống hút, "Có khi nào ông chủ sẽ cảm thấy tôi không đủ trầm ổn mà đuổi việc tôi hay không?"

Đường Dục tránh khỏi đòn tấn công bằng trà sữa của cô, an ủi nói: "Không đâu."

Diêu Văn khóc hu hu nói: "Tiểu Đường tiên sinh, nếu lát nữa ông chủ mắng tôi thì cậu nhất định phải nói giúp tôi vài câu nhé."

Đường Dục không biết vì sao cô lại sợ như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm ừm, tôi sẽ nói."

Thời điểm Tần Thời Luật đi lên liền thấy Đường Dục đang đứng trước bàn làm việc của Diêu Văn, dáng vẻ như gà mái già bảo vệ gà con, Diêu Văn ở phía sau cậu thì hận không thể chui mình núp dưới gầm bàn.

Thấy Tần Thời Luật đi tới, Đường Dục lập tức dang hai tay ra, "Anh đừng....."

Lời còn chưa nói xong, tay đã bị Tần Thời Luật nắm lấy, "Đứng ở đây giương nanh múa vuốt làm gì?"

Tần Thời Luật kéo cậu vào trong văn phòng, đóng cửa lại hỏi: "Từ khi nào mà em lại quen thân với thư kí của anh như vậy?"

Hắn không hiểu, Đường Dục cũng chỉ mới đến đây vài lần, sao lại gọi người ta là chị* rồi, còn chị Văn Văn.

*Nguyên văn là tỷ. Bên Trung thì chỉ gọi ca ca, tỷ tỷ, muội muội gì gì đó đối với người cực kì thân thiết hoặc khi bạn có ý muốn tán tỉnh, cưa cẩm người đó.

Đường Dục nhìn sắc mặt của hắn: "Anh không có tức giận đúng không?"

Tần Thời Luật: "Ai nói với em anh tức giận?"

Đường Dục chỉ chỉ ngoài cửa: "Chị Văn Văn sợ anh đuổi việc chị ấy."

Tần Thời Luật không nóng không lạnh hừ một tiếng: "Vì sao phải đuổi việc, bởi vì cô ta cho em uống trà sữa?"

Đường Dục cũng không biết vì sao Diêu Văn lại cảm thấy Tần Thời Luật sẽ đuổi việc cô, cậu muốn lấy lòng Tần Thời Luật, đưa trà sữa tới bên miệng hắn, "Anh nếm thử đi, uống rất ngon."

Tần Thời Luật nhớ lần trước Đường Dục tới, Diêu Văn cũng đưa cho cậu một ly trà sữa, ly trà sữa kia một ngụm hắn cũng chưa được uống, thì ra là do uống ngon sao?

Tần Thời Luật ngậm lấy ống hút, dùng sức hút một ngụm trà sữa thật lớn, Đường Dục thấy trà sữa nhanh chóng hụt xuống còn một nửa, tay cầm trà sữa đột nhiên kéo xuống dưới, trong miệng Tần Thời Luật chỉ còn ngậm cây ông hút không.

3

Tần Thời Luật: "......"

Đường Dục: "......"

Tần Thời Luật lấy ống hút trong miệng ra, nhai nhai cái gì đó không biết là thứ gì, "Keo kiệt."

Đường Dục sắp khóc tới nơi: "Sao anh lại có thể một ngụm uống nhiều như vậy?"

Tần Thời Luật cắm ống hút vào ly trong tay Đường Dục, xoa xoa đầu cậu: "Quỷ hẹp hòi, anh bảo Diêu Văn mua cho em một ly khác."

Đường Dục trừng mắt nhìn Tần Thời Luật, ôm trà sữa cách hắn thật xa.

Nửa ly trà sữa chẳng mấy chốc đã uống xong, Đường Dục không có việc gì làm, nhìn chằm chằm chìa khoá xe trên bàn Tần Thời Luật, "Tần Thời Luật, em có thể tự lái xe máy bự được không?"

Tần Thời Luật tập trung xem văn kiện: "Không được."

Đường Dục bổ nhào vào bàn làm việc, hai mắt trông mong nhìn hắn: "Vậy anh dạy em lái được không?"

Thái độ Tần Thời Luật rất kiên định: "Không được."

Đường Dục cảm thấy hắn đang bắt nạt người, cậu đứng lên: "Sao anh lái được mà em lại không được?"

Tần Thời Luật buông văn kiện nhìn cậu một cái, "Bởi vì chân của em ngắn, với không tới."

Đường Dục: "?"

Tui nghi ngờ anh đang vũ nhục tui.

3

Đường Dục không phục, cậu vòng qua bàn làm việc, dùng tay chọc chọc cánh tay Tần Thời Luật: "Anh đứng lên."

Tần Thời Luật không biết cậu lại muốn bày trò gì, đẩy ghế ra đứng lên, Đường Dục nhìn đôi chân dài cao đến vị trí eo của mình......

Thật dài nha, dài đến mức Đường Dục cảm thấy cực kì hâm mộ.

Cậu duỗi tay ấn lên hông Tần Thời Luật, một đường sờ xuống dưới, sờ đến đầu gối thì đột nhiên dừng lại, nghĩ đến Tần Thời Luật nói chân cậu ngắn, cậu hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Tần Thời Luật bị Đường Dục sờ so.ạng đến cổ họng phát khô, hắn lập tức vớt người trở về, "Học thói xấu này từ khi nào thế, sờ xong liền chạy?"

Đường Dục giãy giụa: "Ai bảo anh nói chân em ngắn."

Tần Thời Luật dỗ dành: "Ngắn thì sao, chân bảo bối vừa trắng vừa thẳng đây này."

Đường Dục nghiêm túc: "Nhưng anh nói ngắn!"

Tần Thời Luật ôm cậu đặt lên bàn làm việc: "Ngắn cũng rất tốt mà, ngắn thì chạy chậm, anh có thể đuổi kịp."

Đường Dục chưa thấy ai còn biết nói chuyện hơn hắn, cậu đạp Tần Thời Luật một cái, "Em không ngắn!"

Diêu Văn mua trà sữa trở về, đẩy cửa văn phòng liền nghe thấy Đường Dục nói một câu như vậy.

Diêu Văn: "......" Gì, thứ gì không ngắn???

Nhìn tư thế ông chủ nhà mình cơ hồ muốn đè người xuống bàn làm việc, Diêu Văn đột nhiên nhanh trí, sau đó trước mắt bỗng dưng tối sầm...... Cứu mạng, có phải hôm nay cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị đuổi việc hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.