Cửa tiểu khu, Đường Dục lên một chiếc xe việt dã, còn chưa kịp ngồi vào đã nghe thấy Lý Hi Nhã ngồi ở ghế lái phụ nói: "Gặp mặt cậu khó thật đấy, không phải sinh bệnh thì đi du lịch."
Lý Hi Nhã đến tìm cậu hai lần, một lần cậu bị bệnh, lúc sau đến tìm thì cậu lại đi Miến Giang.
Đường Dục lấy ra hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Lý Hi Nhã, "Đây là quà tôi mua ở Miến Giang, tặng hai người."
Đường Dục có mắt chọn đồ cổ rất tốt, chọn trang sức cũng không hề kém, hai chiếc vòng mã não đỏ có tỉ lệ cực kì hoàn mĩ, không trang trí gì, đơn giản trang nhã, quan trọng nhất chính là, hai chiếc vòng này giống nhau như đúc.
Cát Phi nhìn thoáng qua vòng tay, ý vị thâm trường cười: "Có tâm."
Cát Phi không nói cảm ơn, mà là có tâm, nói như thế làm Lý Hi Nhã có chút ngượng ngùng.
Lý Hi Nhã quay đầu lại oán giận nhìn Đường Dục một cái — Cậu làm vậy cũng quá rõ ràng rồi, tôi còn chưa có bắt đầu theo đuổi mà cậu đã tặng vòng tay cặp rồi, sao cậu lại như vậy hả?!
Đường Dục làm sao hiểu được, cậu chỉ không biết món quà nào mới thích hợp với nữ cảnh sát đẹp trai như Cát Phi, vừa lúc nhìn thấy hai chiếc vòng tay có chất lượng tương đương nên mới mua về.
Đường Dục: "Cô mau đeo vào thử xem."
Lý Hi Nhã cầm lấy một cái đeo lên cổ tay, Cát Phi duỗi tay ra: "Giúp tôi đeo vào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ca-man-xuyen-thanh-vai-ac-bach-nguyet-quang/3536485/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.