Thời tiết dần trở nên ấm áp, Đường Dục lười biếng thích nằm liệt trên sô pha nhìn trần nhà phát ngốc.
Chuông cửa vang lên, cậu cũng không hiếu kỳ người đến là ai, dì Trương đi mở cửa, theo đó là một trận tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà đi vào.
Đường Dục lao lực trở mình, vịn lên tay vịn sô pha nâng người lên, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn người vừa mới đi vào, giống như con mèo lười trốn trong góc hé mắt nhìn.
Lâm Nghi dừng bước chân, hai người một đứng một nằm, không ai lên tiếng nói chuyện.
Dì Trương cũng không biết vì sao Lâm Nghi lại tới nữa, mấy năm nay cộng lại cũng không đến được bao nhiêu lần, sao bây giờ còn chưa được hai tháng đã tới tận hai lần?
Dì Trương nhìn Đường Dục vẫn còn giữ nguyên tư thế, hai mắt to tròn không ngừng chớp chớp, đành phải nhỏ giọng gọi cậu một tiếng: "Tiểu Đường thiếu gia."
Đường Dục nghiêng nghiêng đầu, ngốc ngốc nhìn về phía dì Trương: "Dạ?"
Dì Trương muốn nói cậu hãy mau đứng lên, Lâm Nghi rất coi trọng mặt mũi, thấy cậu không có hình tượng nằm liệt ở đây sẽ nổi giận mất.
Nhưng hôm nay thái độ của Lâm Nghi có chút khác thường, chẳng những không tức giận, còn bình tĩnh hỏi Đường Dục: "Đang ngủ?"
Đường Dục ngửa cổ nhìn bà: "Không phải, đang ngẩn người."
Lâm Nghi: "......"
Bà thật sự chưa từng thấy người nào như vậy, nằm phát ngốc cũng nói ra được, lời này kêu bà phải nói tiếp thế nào đây?
Lâm Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ca-man-xuyen-thanh-vai-ac-bach-nguyet-quang/3536476/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.