Đuổi người đi xong, hết ho cái là Vương Hành dịch lại gần Tần Thời Luật hỏi: “Lão Tần, cậu không sao chứ?”
Tần Thời Luật trừng mắt nhìn Vương Hành một cái: “Cậu nói đi?
Vương Hành vô tội nói: “Cũng không thể trách tôi được, là cậu một hai phải đi theo tới cơ mà.”
Tần Thời Luật tức giận: “Tôi tới cùng cậu?”
“...... Được rồi, cậu tới cùng tiểu bảo bối nhà cậu được chưa?” Vương Hành nhìn nhìn khắp nơi hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
Tần Thời Luật trừng Vương Hành: “Hỏi hai cháu trai tốt của cậu đi, xem bọn họ dẫn người của tôi đi đâu rồi!”
Nhưng sự thật là, không phải Vương Từ và Vương Tô dẫn Đường Dục đi, mà là Đường Dục nhìn thấy có náo nhiệt, Vương Từ cùng Vương Tô sợ cậu đi lạc liền đi theo.
Trong sàn nhảy, Đường Dục lắc lư người theo điệu nhạc, cậu còn hỏi Vương Từ: “Tôi nhảy được không?” Đây là lần đầu tiên Vương Từ nhìn thấy có người nhảy như cậu, hai tay giơ lên cao qua đỉnh đầu, chắp lại với nhau thành chữ thập, sau đó liền lắc lư vặn vẹo y như một con rắn. Nghe cậu hỏi, Vương Từ không nhịn được cười: “Đẹp, cực kỳ đẹp, lát nữa tôi gọi chú Tần tới xem cậu nhảy.”
Đường Dục đang nhảy đến vui vẻ, đột nhiên có người chạm vào eo cậu từ phía sau, tay Đường Dục co rụt lại, cậu xoay người lại xem người chạm vào cậu.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đứng ở sau cậu, cười tủm tỉm đánh giá cậu rồi hỏi cậu: “Cậu là người của công ty giải trí nào vậy?”
Ở đây rất ồn, Đường Dục không nghe rõ hắn nói gì, vào lúc cậu định trốn thì eo lại bị người kia sờ soạng.
Vừa rồi có lẽ cậu còn cảm thấy người này không cẩn thận đυ.ng tới cậu, nhưng hiện giờ cậu lại không cho là như vậy, chỉ thấy cậu lôi kéo Vương Từ còn đang nhảy nhót nói: “Chúng ta đi về.” Thấy vậy tên mặc áo sơ mi hoa kia nắm lấy tay cậu nói: “Đừng đi, chơi cùng nhau đi.”
Nhìn nhìn tay của tên mặc áo sơ mi hoa kia, mày của Vương Từ nhanh chóng nhíu lại, cậu rút tay Đường Dục ra khỏi tay hắn hỏi: “Làm gì đấy?”
Áo sơ mi hoa nhìn chằm chằm Đường Dục, chỉ là ánh mắt của hắn trần trụi đến mức như thể muốn lột sạch Đường Dục ra ngay vậy đó: “Tiểu mỹ nhân, bồi tôi một đêm, cậu muốn tài nguyên gì tôi đều có thể cho cậu.”
Đường Dục cảm thấy hắn đang nói bằng tiếng người ngoài hành tinh, bằng không sao cậu lại nghe không hiểu chứ?
Tiểu mỹ nhân là gọi ai đấy?
Cậu là nam đấy!
Vương Từ quát: “Tên mắt chó nhà anh! Cũng không hỏi thăm xem cậu ấy là ai!”
Xác thật là tên mặc áo sơ mi hoa kia không biết Đường Dục là ai, trong ấn tượng của hắn, trừ những người lấy lòng kim chủ kia ra, đã rất lâu rồi hắn chưa thấy qua ai có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy cả. Vì vậy áo sơ mi hoa hỏi: “Cậu ấy là ai?”
Vương Từ: “Cậu ấy là ông nội anh!”
Mắng xong, Vương Từ cảm thấy không đã ghiền, mắng một lúc lâu vậy mà lại mắng phải một tên cùng vai phải lứa!
Chỉ thấy Vương Từ chỉ vào tên mặc áo sơ mi hoa nói: “Anh chờ đấy!” Nói xong, cậu ta túm lấy Đường Dục nói: “Ông trẻ, đi, đi tìm chú của cháu!”
Áo sơ mi hoa nhướng mày —— ông trẻ? Ông trẻ nhà ai vậy?
Tần Thời Luật và Vương Hành lại đây tìm người. Thấy Vương Từ thở phì phò túm Đường Dục đi ra ngoài, Vương Hành ngăn hai người họ lại hỏi: “Làm sao vậy, ăn phải thuốc nổ rồi hả?”
Vương Từ chỉ vào tên mặc áo sơ mi nói: “Tên ngốc kia muốn sàm sỡ ông trẻ.”
Nghe xong, sắc mặt Tần Thời Luật lạnh lùng, không cần anh mở miệng, bạn Vương Hành đã đi qua tìm tên ngu ngốc mặc áo sơ mi hoa kia, chỉ là thật trùng hợp, tên mặc áo sơ mi hoa kia lại chính là Quách thiếu mang Phương Lộc Minh tới.
Đúng là mù cả lũ với nhau mà!
Không lâu sau, chỉ thấy tên mặc áo sơ mi hoa kia lúng túng đi tới chỗ bọn họ, vừa chào hỏi Tần Thời Luật, vừa xin lỗi Đường Dục: “Thực xin lỗi Tiểu Đường gia, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết ngài là người của Chủ tịch Tần, ngài đừng để trong lòng.”
Trong trường hợp này lại nói Đường Dục là người của Tần Thời Luật, sẽ khiến Đường Dục bị hiểu lầm là cậu được Tần Thời Luật bao nuôi hoặc là anh mang theo cậu tới chơi, mà Tần Thời Luật lại không thích hiểu lầm như vậy: “Em ấy là vợ của tôi, hợp pháp.”
Nghe được lời này, bạn của Vương Hành đều khẽ sửng sốt.
Hắn còn tưởng rằng cậu bạn xinh đẹp này là người mà Tần Thời Luật bao nuôi đấy, rốt cuộc thì nếu Tần Thời Luật kết hôn, một chuyện lớn như vậy, sao hắn lại không nghe thấy được chút tin tức nào vậy.
Thấy bọn họ không tin, Tần Thời Luật lấy ra đòn sát thủ của Đường Dục: “Muốn nhìn giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi không?”
Nghe vậy, Đường Dục lập tức lấy điện thoại ra, tìm tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn mà cậu chụp lần trước rồi giơ lên cho bọn họ xem như cảnh sát giơ thẻ cảnh sát ra vậy đó.
Nhìn ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, đầu của tên áo sơ mi hoa kia “ong” lên một tiếng, biết chính mình chọc phải phiền phức lớn, hắn lại xin lỗi lần nữa, giọng điệu khiêm tốn hơn hồi nãy rất nhiều..
Thấy hắn thành khẩn như vậy, Đường Dục cất điện thoại nói: “Được rồi, tôi tha thứ cho anh, chỉ là về sau anh không được tùy tiện sờ eo của người mà anh không quen biết, như vậy rất không lịch sự.”
Sắc mặt vừa mới tốt lên của Tần Thời Luật lại lần nữa trở lên lạnh như băng: “Hắn còn sờ eo em?”
“!”Áo sơ mi hoa sợ hãi: “Không phải, chủ tịch Tần, anh nghe tôi giải thích đi......”
Chỉ thấy Đường Dục vươn hai ngón tay ra, nói bằng biểu tình ngoan ngoãn nhất: “Hắn sờ soạng eo tôi hai lần.”
Áo sơ mi hoa: “......”
Sao hắn lại cảm thấy vị Tiểu Đường gia này đang cố ý vậy?
Xác thật là Đường Dục cố ý, cậu không thích cách gọi cậu là mỹ nhân của người mặc áo sơ mi hoa kia.
Áo sơ mi hoa căng thẳng, bắt đầu giải thích với Tần Thời Luật.
Lời giải thích “già mồm” kia của áo sơ mi hoa, Đường Dục lười nghe. Đây là lần đầu tiên cậu tới chỗ như này, nên cậu cảm thấy tò mò với tất cả mọi chỗ ở đây. Lúc này cậu thấy có người đứng ở trong một góc, người này đã đứng ở đó một lúc lâu rồi, vẫn luôn nhìn về phía bọn họ.
Tầm mắt hai người bọn họ chạm vào nhau, người nọ tựa hồ có chút chột dạ, nhưng hắn vẫn muốn nhìn cậu, chỉ thấy dáng vẻ nhìn trộm của hắn giống như người đã làm sai gì đó nhưng lại không dám thừa nhận.
Đường Dục duỗi tay chỉ về phía đó hỏi: “Hắn là ai vậy, sao hắn vẫn luôn nhìn chúng ta vậy?”
Tần Thời Luật nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy nam sinh vừa rồi quấn lấy anh đang đứng ở đó, khẩn trương nhìn chằm chằm phía bên này của bọn họ.
Phương Lộc Minh không biết Tần Thời Luật có thân phận gì, sao nhìn thấy anh, Quách thiếu đều phải cúi đầu khom lưng vậy, hắn có hơi hối hận, cảm thấy chính mình trêu chọc phải người không thể trêu vào, có phải là hắn sắp xong đời rồi không?
Tần Thời Luật thu hồi tầm mắt, thuận tiện chặn ánh mắt của Đường Dục: “Không quen biết.”
Vương Hành cũng nhìn thấy Phương Lộc Minh, chỉ thấy anh ta nảy ra một ý, nói với Tần Thời Luật: “Người kia, là người vừa mới quyến rũ cậu, nói muốn bồi cậu, còn ngồi lên trên đùi cậu nữa, đúng không?”
“......” Nghe được mấy lời bịa đặt của Vương Hành, Tần Thời Luật nhíu mày trừng mắt nhìn Vương Hành nói: “Cậu có bệnh hả?”
Vương Hành đánh cược cả mạng già của mình, tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Tôi lại không nói bừa, cậu xem, giờ hắn còn nhìn cậu kìa.” Nói xong, Vương Hành liền nhìn phản ứng của Đường Dục.
Đường Dục chớp chớp mắt, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ thấy cậu đứng nhìn Phương Lộc Minh đứng một mình ở trong góc kia. Vương Hành đoán không ra ánh mắt lúc sáng lúc tối trong mắt của cậu là có ý gì.
Đường Dục nhìn nhìn Vương Hành, Vương Hành cười cười với cậu.
Đường Dục thu hồi tầm mắt một cách không cảm xúc, hỏi Tần Thời Luật: “Sao hắn lại muốn ngồi lên chân của anh?”
Tần Thời Luật: “Hắn không có ngồi lên chân của anh.”
Đường Dục: “Có phải là hắn muốn ngủ với anh hay không?”
Tần Thời Luật bị cậu hỏi một cách thẳng thừng có hơi sửng sốt: “...... Không phải.”
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, ánh mắt có chút hoang mang: “Có lẽ anh nên tìm nguyên nhân từ chính anh đi.”
Tần Thời Luật chau mày: “Tìm nguyên nhân gì từ anh chứ?”
Đường Dục duỗi tay chỉ Vương Hành: “Sao hắn không ngồi lên chân của anh ta?”
Tần Thời Luật thầm mắng Vương Hành hàng nghìn lần ở trong lòng, chỉ thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn không có ngồi lên chân anh!”
Đường Dục nhún nhún vai: “Nếu anh vẫn muốn kiên quyết nói như vậy thì tôi cũng đành chịu thôi. Bạn anh nói hắn ngồi lên chân của anh, anh lại không thừa nhận, tôi cũng không biết nên tin tưởng ai cả.”
Vương Hành -bạn của Tần Thời Luật không thể không nói một câu: Hay cho chiêu lấy tiến làm lùi này của cậu!
Anh ta cũng chỉ muốn vạch trần sự dối trá của Đường Dục mà thôi, nhưng lại không nghĩ tới anh ta sẽ cắn ngược lại lão Tần một ngụm.
Đường Dục lại nhìn về phía Phương Lộc Minh thêm lần nữa, chỉ thấy cậu nói: “Hắn đẹp hơn Dương Ân Bạch.”
Tần Thời Luật: “......” Em cũng thật biết so sánh.
Vương Hành: “?” Anh ta xem không hiểu cho lắm.
Sao sự việc lại phát triển thành khen nam sinh kia rồi vậy?
Lúc này Tần Thời Luật đã bất chấp hướng đi của sự việc, anh bị lời nói của Đường Dục làm cho tức điên lên: “Đẹp?”
Đường Dục thưởng thức nam sinh ở xa kia, một bên gật đầu một bên khen: “Ừm, đẹp, không biết hắn làm gì nữa, lớn lên đẹp như vậy không làm minh tinh thật là đáng tiếc.”
Tần Thời Luật: “......”
Anh thấy là em cảm thấy không làm anh tức chết mới đáng tiếc thì có!
Mặt Tần Thời Luật đen đi một tầng: “Em thích?”
Đường Dục gật đầu: “Thích chứ.”
Sau khi biết người bọn họ nói là ai xong, áo sơ mi hoa run run như cầy sấy.—— Đây là tạo nghiệp gì vậy?
Vợ của chủ tịch Tần thích nghệ sĩ của công ty hắn, con mẹ nó, hắn hiện tại suốt đêm đóng gói đồ đạc cút xéo khỏi thành phố Phú Dương còn kịp không?
Chỉ thấy đúng lúc này, Vương Tô nhảy ra nhắc nhở Đường Dục: “Cậu nói sai trọng điểm rồi, chú nhỏ tôi nói là hắn quyến rũ chồng cậu.”
Đường Dục không cam lòng yếu thế nói: “Thế thì sao chứ, tôi cũng có người để thông đồng nha.”
Áo sơ mi hoa: “......”
Một lần nữa hắn lại cảm thấy vị Tiểu Đường gia này muốn hắn biểu diễn cơ thể sống tự bạo ngay tại hiện trường cho cậu xem.
Tần Thời Luật tức đến mức hô hấp đều không thoải mái, anh nhắm mắt lại, vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng anh muốn bùng nổ thì anh mở mắt ra, kéo người khen người đàn ông khác đẹp trai ngay trước mặt anh vào trong ngực mình, rồi giữ lấy eo đối phương, buộc đối phương chỉ được nhìn anh: “Vậy em nói xem, anh đẹp trai hơn hay là hắn đẹp trai hơn?”
Vương Hành: “?”
Vương Hành đột nhiên cảm thấy hành động gài Đường Dục này của anh ta đúng là thiếu suy xét mà, anh ta hoàn toàn không dự đoán được chuyện Đường Dục không mắc câu, ngược lại cậu ta còn kéo Tần Thời Luật xuống nước nữa, cậu ta còn bình thường không đấy? Tự hạ giá trị con người của mình để so sánh với ai vậy?
Đường Dục cũng không nhất định phải làm Tần Thời Luật tức chết mới cam tâm, cậu chỉ muốn cho Vương Hành biết, lần trước cậu nói không sợ không phải là nói chơi, nếu anh ta muốn nhìn cậu chọc Tần Thời Luật tức giận, thì cậu sẽ cho anh ta xem.
Đường Dục biết điểm mấu chốt của Tần Thời Luật, sau khi cảm thấy kích anh đủ rồi cậu liền dừng lại, nhe răng híp mắt ngẩng đầu lên, cười với Tần Thời Luật: “Đương nhiên là anh đẹp trai hơn rồi.”
Một câu kia của Đường Dục khiến tâm trạng của Tần Thời Luật, từ mưa dông gió bão chuyển sang trời quang mây tạnh: “Vậy còn được.”
Nghe vậy Vương Hành cảm thấy cực kỳ ê răng.
Chỉ thấy Vương Hành thầm nghĩ loại chuyện ngu ngốc như này, làm một lần là đủ rồi, về sau anh ta sẽ không bao giờ tự tìm cơm chó cho mình ăn nữa!
Áo sơ mi hoa không nghe thấy những lời nói ê răng kia của hai người Đường Dục và Tần Thời Luật. Hắn chỉ cảm thấy rằng Tần Thời Luật tức giận, vì vậy hắn vội vàng nói: “Thật ngại quá Chủ tịch Tần, đó là nghệ sĩ của công ty tôi, anh yên tâm, trở về tôi sẽ phong sát hắn!”
Tần Thời Luật: “Không cần.”
“Tôi đảm bảo về sau hắn sẽ không bao giờ sẽ xuất hiện trước mặt anh ——” Áo sơ mi hoa hậu tri hậu giác ra khẽ sửng sốt: “......A?”
Đường Dục dựa vào trong ngực Tần Thời Luật như người không xương, cậu nhìn áo sơ mi hoa nói: “Sao lại phong sát hắn, tôi còn muốn nhìn hắn đóng phim truyền hình đấy.”
Áo sơ mi hoa: “......”
Cậu là ma quỷ hả? Xem người quyến rũ chồng cậu đóng phim truyền hình?
Chỉ thấy tâm trạng Tần Thời Luật không tồi, anh nói với áo sơ mi hoa: “Nghe thấy không? Cho hắn tài nguyên, làm hắn chuyên tâm đóng phim, trong vòng nửa năm làm phim hắn đóng chiếu lên TV, thiếu tiền thì tới tìm tôi, tôi đầu tư cho hắn.”
Áo sơ mi hoa: “???”
Vợ chồng hai người có thể đi theo kịch bản của người bình thường không? Đập tiền đầu tư cho “gái” là tiết mục gì vậy???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]